Chương 7

Lúc Thúy Trúc giúp ta tắm gội, nói cổ ta bị thương.

Ta nhàn nhạt “Ừ”, không dao động, cũng không cảm thấy đau đớn.

Ta nhìn đôi tay băng bó xấu xí của mình cùng khối lệnh bài hình rồng trong tay.

“Thúy Trúc.”

“Dạ, tiểu thư.”

“Lệnh bài này nhìn đẹp không?” ta hỏi.

“Dạ đẹp, nô tì chưa từng thấy qua khối lệnh bài nào đẹp hơn cái này đâu tiểu thư ơi.”

Đâu chỉ có Thúy Trúc chưa thấy qua, ta cũng chưa từng thấy.

Trước đây Thịnh Ngọc Yến cũng có vài cái lệnh bài, hình dáng khác nhau nhưng vẫn là không bằng cái này.

Thúy Trúc quỳ gối trước mặt ta, tay chạm nhẹ vào lệnh bài trong tay ta:

“Tiểu thư ở đâu, nô tì sẽ ở đó, sinh tử đều không sợ.”

“Đất trời bao la này, ở đâu không phải là của Thiên tử, chúng ta còn có thể đi nơi nào chứ?”

Một con bồ câu đậu trên giá gần cửa sổ.

Ta có một người bạn qua thư, hôm nay người kia lại gửi thư đến.

Trong thư hắn viết mấy câu thơ ngắn ngẫu nhiên.

Đều là mặt trời đang mọc, hoa đang nở, tương lai sáng lạn, tiền đồ gấm hoa…

Ta không nhịn được tự tiếc thương cho chính mình.

Ta còn có tương lai sao?

Ta đặt bút viết vài lời tuyệt tình:

“Ta sắp tiến cung, sau này không cần gửi thư nữa, từ biệt giang hồ không chấp niệm.”

Ta lại bị cấm túc lần nữa.

Ta không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Thẩm Ngọc Yến đã đến để khoe khoang vài lần, tỷ ấy và Cửu hoàng tử đã đi du ngoạn trên sông, ngâm thơ hưởng lạc.

"Xem ra cung điện không muốn ngươi vào cung rồi, nhưng ngươi cũng đã hủy bỏ hôn ước với Tạ gia, sau này phải làm sao đây? Liệu có còn gia tộc nào muốn thu nhận ngươi nữa?”

Ta ngước mắt nhìn nàng: “Hay là muội chịu thiệt một chút, thay tỷ gả vào phủ của Cửu hoàng tử vậy?”

“Ngươi, ngươi không biết xấu hổ.” Thịnh Ngọc Yến tức giận bỏ đi.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh, ta hít sâu một hơi.

Hôm đó trời nắng chói chang, phụ thân ta vội vã lao vào trong sân viện của ta.

Ánh mắt người nhìn ta giờ đây có đánh giá, lại thêm vài phần ngờ vực cùng kiêng kị.

Ta ngồi ở trên ghế không dao động, tùy ý người xem.

“Là ngươi nói với Hoàng Thượng muốn từ Chính Dương Môn tiến cung trở thành chính cung Hoàng hậu?”

“Đúng”

Phụ thân giận giữ đập tay lên bàn một cái nổi giận nói: “Ngươi thật to gan!”

Ta lặng im không nói, trong lòng hỗn loạn phỏng đoán xem Hoàng thương sẽ làm gì?

Liệu người có đáp ứng ta như ta mong muốn không?

Hay vẫn là một cỗ kiệu nhỏ đưa ta tiến cung?