Chương 2

TRƯỚC ĐÂY, thành phố Seattle luôn là nhà của tôi. (〃"▽"〃)

Tuổi thơ của tôi là một điển hình. Đài phát thanh ngân nga trong các bữa tiệc Tupperware của mẹ tôi, và có những ngày chúng tôi được đi bộ dọc theo những con thuyền trên những bến cảng nổi tiếng của thành phố. Thời thế thay đổi vào những năm 60 - tôi vinh dự được lớn lên trong thành thị mờ ảo của những quán ăn và quán cà phê, trong khi xem Dr.

Martin Luther King tuyên bố ước mơ của mình trên truyền hình cáp đen trắng đầu tiên của chúng tôi.

Khi tôi đến tuổi vị thành niên, tôi có cả thế giới để hướng tới.

Đã nhiều năm kể từ khi tôi nhìn thấy cha tôi. Hầu hết các hình thức liên lạc đã bị mẹ tôi cắt đứt, Ông ấy không còn được hoan nghênh trong các buổi sinh hoạt gia đình nữa, nhưng thành thật mà nói, tôi không bận tâm.

Đã quá lâu để tôi không còn nhớ những chi tiết khủng khϊếp của việc chia ly đó nữa, những ly hôn nó có đặc quyền riêng của nó.

"Bạn có muốn biết một bí mật không?"

"Tất nhiên rồi."

"Hứa không nói?"

Violet dường như có thể hiểu được những cách xấu xa của thế giới người lớn. Khi chúng tôi định đi ngủ, cô ấy sẽ bò dọc theo ván sàn bằng đầu gối để nghe qua lỗ khóa. Chẳng mấy chốc, tôi đã nghe được chi tiết về những bí mật của gia đình.

Arabella có rất nhiều tình nhân quay xưng quanh.

Em gái tôi yêu thích scandal, ngay cả khi còn nhỏ.

Cô ấy thề rằng trước khi ly hôn, cô ấy đã nhìn thấy bố hôn một người phụ nữ khác trong ô tô của mình.

Một người phụ nữ sành điệu với mái tóc đen và óng ả như ngọc trai. Nhưng đó có lẽ là một lời nói dối.

Tôi chưa bao giờ nghĩ nghe trộm là một ý kiến hay. Những buổi học Kinh Thánh ở trường đã dạy tôi rằng không trung thực là sai. Tuy nhiên, điều đó chưa bao giờ ngăn cản tôi tham gia.

"Chết tiệt Percival, mày không thể làm thế với tao!" mẹ chúng tôi rít lên.

Đó là một điều về người lớn, họ luôn nói sự thật khi bọn trẻ ra khỏi phòng.

Mẹ đang chống khuỷu tay lên bàn bếp. Cô ấy đã nói chuyện điện thoại trong thời gian dài, chai whisky đặt cạnh cô. "Điều đó hoàn toàn không thể xảy ra. Chắc chắn anh đang nói đùa. Không! Không thể! cô ta không thể gặp họ! Anh có nghĩ là tôi cố tình gây ảnh hưởng xấu đến con mình không, Percival?”

Cuộc điện thoại tắt

Violet thấy chuyện này thật buồn cười.

Cô ấy chỉ về phía mẹ chúng tôi, giả vờ uống nước từ một cái chai trong tưởng tượng.

Hồi đó, những cuộc chiến tranh lạnh không có ý nghĩa thực sự. Mối quan tâm chính của tôi là sàn cứng làm đau đầu gối của tôi. Đó chỉ là một trò chơi ngu ngốc. Violet thích phá vỡ các quy tắc, trong khi lương tâm tội lỗi của tôi không đủ để ngăn cản cô ấy.

Đột nhiên cánh cửa bị giật tung ra

Bị sốc, cả hai chúng tôi há hỗc mồm. Ảnh sáng từ bếp hắt ra hành lang. Mẹ gần như muốn giẫm nát chúng tôi bằng đôi giày cao gót của mẹ.

"Các cô gái! Các con đang làm gì ở đây, vào lúc nửa đêm? Quay trở lại giường ngay!"

Cảm giác tội lỗi ghê tởm, vặn vẹo đó.

Tôi đã sẵn sàng để trở về phòng một cách nhanh nhất có thể. Đối mặt với cơn thịnh nộ của mẹ chưa bao giờ là một trải nghiệm thú vị đối với tôi.

Violet vẫn sự vững lập trường. "Ông ta là bố à"

Những nét vẽ của mẹ tôi trống rỗng như một chiếc mặt nạ. "Không, đó là công việc của mẹ. Họ cần biết về hệ thống lưu trữ hồ sơ. Họ biết mẹ đã viết muộn."

Mę chúng tôi làm việc cho các tờ báo, nhà báo. Mẹ luôn là một nhà văn, và mọi người luôn biết mẹ khao khát trở thành một nhà văn thực thụ. Ngôi nhà của chúng tôi chất đầy những mảnh sách và giấy tờ, nhưng hầu hết chỉ là những mẩu chuyện hư cấu không hoàn chỉnh. Cô ghét công việc của mẹ. Đó là thế giới của những gã đàn ông, mẹ yêu, bà ấy vẫn luôn thở dài.

"Lạc đường" violet lẩm bẩm đứng dậy

"Đừng làm phiền mẹ nữa, Violet. Mẹ đã chán ngấy việc con dẫn em gái mình đi lạc đường. Giở thì đi ngủ đi! Và đừng để Mẹ bắt gặp con đang nghe lén nữa."

Tôi biết có điều gì đó không ổn vào ngày chúng tôi không được đón từ trường về.

"Bà ấy ở chỗ quái quỷ nào,"

Violet càu nhàu.

Cô vô vọng nhìn quanh phố.

"Chúng ta không thể dành cả buổi chiều bên ngoài cổng." "Thật là" tôi trả lời

Trên thực tế, ngôi nhà khiêm tốn của chúng tôi cách trường học vài dãy nhà. Chúng tôi không bị bao quanh bỏi những khu dân cư gồ ghề hay bất cứ thứ gì, nhưng mẹ tôi không thích với ý nghĩ hai cô gái đi bộ một mình. Giờ cao điểm hứa hẹn những cảnh xe cộ, hỗn loạn và bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra trong giờ hỗn loạn đó.

Ý nghĩ đó khiến tôi rùng mình, giống như một cái gì đó đang bò dưới da tôi.

"..có lẽ chỉ sống bằng máy đánh chữ, không thể đáp ứng thời hạn về giá xăng" Violet thở dài.

Cô kéo nhẹ chiếc váy đi học của mình.

"Này, đoán xem, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Cái gì?"

"Chúng ta đi bộ về nhà thôi. Dù sao thì tôi cũng phải gọi điện thoại để gặp Johnny sau khi làm xong bài tập, tôi ghét phải chờ đợi."

Hầu hết các sinh viên đã rời khỏi trường

Chuyến xe cuối cùng đã rời đi và một số cô gái vừa leo lên chuyến xe lúc bốn giờ, chúng tôi đã phải chờ đợi một lúc rồi.

Tôi nhớ Mẹ ở trong một trạng thái sáng hôm đó.

Rèm cửa được đóng lại và bà ấy cứ đưa tay lên thái dương, như thể đang bị một cơn đau đầu khủng khϊếp tra tấn. Những viên thuốc sẽ làm cho bà ấy tốt hơn, bà ấy nói với tôi.

Tuy nhiên, khi chúng tôi sải bước xuống Đại lộ

Fox trong bộ váy hải quân giống hệt nhau và đôi tất dài đến đầu gối, tôi cảm thấy như chúng tôi đang phạm tội. Tôi cảm thấy cảm giác tội lỗi quen thuộc.

"Bạn biết đấy, anh ấy chỉ hỏi tôi xung quanh và tôi không thực sự muốn nói đồng ý" Violet nói. Cô ấy kéo tôi lại gần hơn, bám vào cánh tay tôi.

"Tất nhiên là bạn sẽ biết tất cả về nó khi bạn ở tuổi của tôi. Johnny thì không sao, nhưng anh ấy hơi keo kiệt.."

Rất nhiều các chàng trai ngưỡng mộ Violet. Thật đáng tiếc là chúng tôi trông chẳng có gì

giống nhau.

Cô áy đã có dáng người giống như một người mẫu, với mái tóc uốn xoăn và đôi mắt to màu xanh lam.

Trong khi đó, tôi gầy gò như một cậu bé. Điều duy nhất khiến tôi tự tin nhất là mái tóc của mình. Màu nâu vàng sáng, nó rủ xuống vai tôi.

Đó là điều duy nhất tôi thích về bản thân mình.

Chúng tôi đi qua vô số ngôi nhà, hòm thư và những dãy nhà. Không khó để đi sai hướng. Violet bắt đầu mất kiên nhẫn:

"Tại sao chúng ta không xuống phố? Chỉ một chút thôi ? Mua một ly sữa lắc, tôi có một ít tiền mặt. Thôi nào đi đi, chị sẽ gọi cho mẹ ở bốt điện thoại khi chúng ta đến đó. Được chứ?"

"Không, tôi không nghĩ chúng ta nên làm thế" tôi không thể ngăn được sự lo lắng trong giọng nói của mình.

Violet bīu môi thất vọng.

" em luôn luôn là một cô gái tốt."

Đến đoạn này, chúng tôi đã ở trên khối của mình.

Đi lên lối đi trong vườn, tôi dùng chìa khóa để vào trong, đi ngay vào bếp lấy một ly sữa. Ngôi nhà ở trong tình trạng hơi tồi tệ, điều này không bao giờ là bất thường. Tối tăm và bụi bặm, những tấm rèm nặng nề vẫn chưa được kéo ra kế từ bữa sáng. Bàn ăn đầy ắp những hồ sơ khác nhau. Tôi phá vô sự im lặng: "Mẹ! Chúng con về rồi!"

Violet ngồi cạnh tôi. Bản năng đầu tiên của cô ấy là với lấy chiếc đài, nhưng tôi đã hất tay cô ấy ra.

"Tôi cần phải tập trung. Xin vui lòng, hôm nay không có âm nhạc. Tôi không làm tốt điều đó vào lúc này."

"Bài tập về nhà này?"

"Toán học."

"Trong trường hợp đó, ai quan tâm chứ? Tôi làm tệ lắm. Tôi không cần những thứ này khi tôi là một nữ diễn viên nổi tiếng."

"Chà, không có nhiều khả năng chuyện đó xảy ra,"

tôi làm bầm.

Các phương trình lộn xộn trên trang. Tôi đặt chiếc cốc rỗng xuống bàn cà phê.

Nếu tôi không cẩn thận, giáo viên sẽ lại bắt tôi ngồi phía trước. Điều đó còn hơn cả nhục nhã. Cắn môi, tôi có thể bắt đầu cảm thấy khó chịu.

"Đừng lo" em gái tôi đột nhiên ngừng làm trò hề khi nhìn thấy mặt tôi

"Mọi người đều biết bạn là người thông minh và chưa từng trượt bài kiểm tra toán, phải không? Tôi sẽ về ăn tối, hoặc ít nhất là trước khi trời tối.

Vậy thì hãy nói chuyện với tôi về điều đó. Được chứ?"

Tôi sụt sịt

" Được rồi"

Tôi nhìn chầm chầm vào trang sách cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của cô ấy nữa. Tôi tập trung. Tôi biết rằng những cô gái mọt sách khác mà tôi biết có thế giải các phương trình dễ dàng như họ có thể thở được. Nhưng một lần nữa, họ không phải là loại người của xã hội. Những cô gái như chúng tôi không bao giờ được mời dự tiệc.

Tôi ít biết rằng, bài tập về nhà là điều tôi ít lo lắng nhất.

Lẽ ra chúng ta nên đợi bên ngoài những cánh cổng đó. Hoặc đi ra ngoài để uống sữa lắc, thậm chí....

Dù bằng cách nào, chúng ta không nên đi bộ về nhà vào ngày hôm đó.

Nếu bạn nói với tôi rằng trong vòng một giờ, những người lạ sẽ đưa chúng tôi ra khỏi nhà riêng của chúng tôi, tôi sẽ không bao giờ thích thú với một lời nào về điều đó.

Tôi không đời nào mong mở gói bánh quy đã bị bỏ quên trong tủ suốt một tuần, hay tôi sẽ nhận một tách trà ấm ấm từ một người đàn ông quan tâm đến dịch vụ trẻ em. KHÔNG.

"Lydia, ở yên đó." "Huh?"

Tôi nhìn lên từ ghi chú của tôi.

Khung hình của Violet đang chiếm giữ ô cửa. cô ấy đang cầm chiếc ví của mình, như thế

cô ấy chuẩn bị rời đi để ra ngoài.

Vẻ mặt chế giễu của cô ấy, một cái gì đó, trong có vẻ không đúng.

"Cái gì, tại sao?"

Tôi chờ đợi.

"Đợi đã, mẹ đã xảy ra chuyện gì à? Mẹ!" Tôi đã thử hỏi lại.

Violet đột nhiên nhìn chăm chăm vào tôi. Cứ như thế cô ấy tạm thời bị mắc kẹt vậy. Đôi mắt xanh của cô ấy như bị gì đó che khuất. (°ー°〃)

Run rẩy, tôi đứng dậy. Bài tập về nhà của tôi trượt trên thảm, nó đã không còn quan trọng

nữa. Trong khoảng thời gian vài phút, có điều gì đó đã khiến em gái tôi bị chấn động nghiêm trọng.

"Tôi không hiểu,"

tôi nói, chậm rãi bước về phía cô ấy. "Violet?

Ý bạn là gì, ở lại đây?

Mẹ đâu?

Mẹ không vội vã kết hôn hay gì đó, phải không? Chúa ơi Violet, bạn đang làm tôi sợ."

Đôi mắt cô ấy đột nhiên dán chặt vào mặt tôi. Vẻ mặt của cô ấy kinh hoàng, như thể cô ấy đột nhiên bị một thực tế tàn khốc nào đó tấn công.

Cô ấy bước một bước về phía tôi.

"Tôi rất xin lỗi," cô thì thầm.

"Cái gì?cô làm gì-

Trước khi tôi biết chuyện gì đang xảy ra, Violet đã kiên quyết chặn đường tôi. "Tôi không thể để bạn nhìn thấy, tôi xin lỗi. Tôi không thể."

"Đây có phải la một trò đùa?"

Tôi cố vượt qua cô ấy. Cô ấy đẩy tôi lại.

"Ý mẹ là sao? Bà ấy đang ở trong phòng phải không? " "Mẹ! Mẹ!" Có chuyện gì vậy, để con đi qua"

với lượng sức mạnh tôi có, tôi buộc phải vượt qua. Tôi loạng choạng ngã xuống sàn trong cuộc vật lộn, đầu gối xương xẩu của tôi va vào ván sàn của hành lang. Qua khóe mắt, tôi có thế thấy Violet bất lực gục ngã ở ngưỡng cửa. Nhưng tôi phớt lờ sự phản kháng yếu ớt của cô ấy.

"Không trở lại đi. Được không. Tôi không muốn bạn nhìn thấy. Đừng! Làm ơn!" Lydia.

Tôi nên nghe theo cô ấy vì sau đó những gì tôi nhìn thấy sẽ ám ảnh tôi đến hết cuộc đời. Đi dọc hành lang mờ tối, tim tôi như muốn nổ tung khỏi l*иg ngực. Một vài tờ giấy rơi vương vãi trên sàn nhà. Cửa phòng mẹ tôi khép hờ. Những ngón tay của tôi lần theo tay cầm.

Violet đã đi theo tôi. Tôi không phải là thiên tài, nhưng từ những gì tôi có thể nhận ra, cô ấy không muốn tôi nhìn thấy những gì ở phía bên kia cánh cửa.

Nhưng tôi phải biết.

Dù chuyện gì đã xảy ra, tôi phải biết nó là sự thật.

Như một sự can đảm chợt bùng lên trong tôi, tôi đẩy cửa ra.

Những gì tôi thấy tiếp theo thật kinh khủng. Phản xạ của cơ thể tôi là chạy ngay lập tức, vì đôi chân tôi đột nhiên cảm thấy yếu ớt. Thề với Chúa, tôi không ngất xỉu đã là một phép màu rồi. Tôi từ từ đứng vững, âm thanh duy nhất là nhịp thở run rẩy của tôi. Không thể phủ nhận rằng tôi biết Violet có ý gì khi cô ấy không muốn tôi nhìn thấy.

Cơ thể mẹ tôi xanh xao, thiếu sức sống. Bà ấy đang nằm yên bình trên tấm ga trải giường bẫng lụa, và nếu không có lọ thuốc ngủ đã cạn – tôi có thể sẻ nghĩ bà ấy đang ngủ. Đôi måt bà khép hờ và hướng chằm chằm lên trần nhà.

Có điều gì đó về bà ấy dường như rất yên bình khi tôi nhìn từ ngưỡng cửa.

Tôi có cảm giác như mình đang đi trong một giấc mơ, vừa kinh hoàng vừa mê mẩn. Nhưng khi tôi tiến lại gần vài bước, không có gì lãng mạn nữa, trạng thái của bà ấy và chất nôn đã chảy xuống một bên mặt bà. Một vài viên thuốc còn sót lại trong bàn tay đã chết của bà, chỉ có điều giở đây chúng đã vô dụng. Một ly rượu whisky được đặt trên bàn và cả vấy son môi nhợt nhạt.

"Mẹ?"