Chương 5

Tôi giật mình thức dậy.

Những tiếng nói xa xăm có thể được nghe thấy ở bên dưới cầu thang.

Đó là vào buổi chiều muộn. Tôi đã chìm vào giấc ngủ với cuốn "Gϊếŧ con chim nhại" đang nằm mở trên ngực tôi. Giấc ngủ khiến tôi mê mẩn. Tình cờ tôi nhìn ra cửa sổ, bên dưới là một chiếc ô tô màu đỏ lạ lẫm đậu bên đường.

Họ đã đến đây từ trước.

Điệu cười vui vẻ của bố vọng lên từ dưới nhà. Tôi vội vàng sửa soạn ngoại hình trước gương. Bụng tôi bắt đầu kêu lên.

Tôi do dự mở cửa phòng, rón rén từng bước đi xuống dưới thang.

Những tiếng nói giờ đã to hơn. Tôi có thể nghe thấy giọng nói rõ ràng, điềm tĩnh của một người phụ nữ.

"-chỉ là em quá bận rộn ở Chicago," cô ấy đang nói. "Em không ngại lòng vòng đâu, nhưng thật rắc rối. Đáng ra em nên ưu tiên anh đi cùng với bọn em."

"Em biết anh không thể đi mà, em yêu."

"Vâng, em biết. Lúc đó hoàn cảnh không cho phép."

"Lần sau, anh hứa, chúng ta nhất định sẽ đi đến nhà hàng mà em thích."

"Nếu anh nói vậy….Oh. Chào cháu."

Bà ấy nhỏ hơn bố vài tuổi. Thoạt nhìn, không thể phủ nhận rằng bà có một vẻ đẹp quý phái, sang trọng. Vẫn còn mang áo khoác và găng tay, có vẻ họ vừa mới đến. Ngay cả nơi mà tôi đã dừng lại, bà ấy rõ ăn mặc toàn đồ hàng hiệu.

Mái tóc đen vắt ngang trên vai, được uốn và tạo kiểu gọn gàng. Chuỗi ngọc trai lấp lánh trên cổ bà. Ngọc trai. Tại sao hình ảnh đó khơi gợi lại những ký ức cũ?

Nhướn đôi lông mày hoàn hảo, bà ấy cởi găng tay ra và đưa về phía tôi.

"Hân hạnh được gặp cháu. Tên cô là Arabella."

Tôi nhận lấy với do dự.

Ra là vậy. Người đàn bà trong xe của bố, tất cả khoảng thời gian về trước. Hoá ra đó là sự thật.

"Lydia." Âm thanh tôi trả lời phát ra như một tiếng rít.

Tôi liếc nhìn xung quanh. Bố đang cúi xuống lò hấp. Ông ấy tận tụy làm bữa tối. Không thấy Violet đâu cả. Bỗng nhiên, một cậu thanh niên đang lảng vảng ở cửa trước.

"Rudy," Mẹ cậu ấy gọi.

Kiêu căng và buồn chán. Đó là những từ ngữ hiện lên trong đầu tôi khi Rudy Benedict sải bước tới. Tay cậu ấy cảm giác lạnh ngắt khi bắt tay tôi. Cậu ấy buông tay nhanh chóng. Nhợt nhạt như mặt trăng, cậu ấy được thừa hưởng mái tóc sẫm màu từ mẹ và đôi lông mày cong thanh lịch. Vẻ bề ngoài cho thấy cậu ta đã hối tiếc công ty của tôi. Tôi bắt đầu cảm giác tương tự.

"Đây là Lydia," Arabella giới thiệu cho cậu ấy. Bà ta ăn nói cộc lốc dưới lớp mặt nạ dễ chịu đó.

Mắt Rudy nhìn thẳng vào tôi. "Tớ biết."

"Chị con đâu?" Bố đi loanh quanh, lau tay trên chiếc khăn trà. Đôi mắt ông ấy lướt qua giữa ba người chúng tôi, như thể theo dõi phản ứng của chúng tôi. "Vẫn ở trên phòng nó à?"

"Vâng. Có vẻ là vậy ạ."

Ánh mắt mọi người nhìn tôi. Thật ngu ngốc, tôi cảm giác mình đỏ mặt từ sự chú ý đột ngột của họ. Mẹ và anh trai kế của tôi có một vẻ thanh lịch giản dị. Tôi tự hỏi họ nghĩ gì về tôi với bộ dạng trong chiếc đầm bạc màu và khuôn mặt tím tái.

"Bữa tối xong rồi."

Tôi đã luôn ghét phải giao tiếp.

Khi chúng tôi ngồi tại bàn ăn, hình như có gì đó không đúng. Khuôn mặt từ những bức ảnh xám trên tường đối diện với mặt tôi, và tôi đã cố che đi vết bẩn bám trên chiếc khăn bàn vải ren mà tôi làm ra hôm qua. Bố đem ra đồ sứ đẹp. Từ bên kia bàn, Arabella hỏi tôi vài câu hỏi lịch sự.

Cuộc tán gẫu kéo dài như là một loại nghệ thuật vậy. Bằng cách nào đó, tôi luôn nói ra những điều sai trái. Tôi trả lời quá nhanh, háo hức và hồi hộp, hoặc suy nghĩ quá nhiều về câu hỏi. Dường như không có cách nào để tôi có thể thả lỏng và cư xử như người bình thường.

Bố đặt chiếc đĩa ở giữa bàn.

Arabella đặt tay trên trái tim. "Anh yêu, em không biết là anh có tài nấu nướng giỏi như vậy đấy, Parcival."

"Em không cần phải trêu anh vậy đâu," ông ấy nói, nhưng có vẻ không khó chịu.

Rudy đã không nói một câu nào. Không có gì cho thấy cậu ta rụt rè hay lúng túng cả. Đơn thuần cậu ta chỉ buồn chán.

Dù vậy, tôi đã tránh nhìn theo hướng ánh mắt cậu ta.

Bố ngồi ngay đầu bàn. "Chị con đâu? Bố đã nói nó xuống đây ngay mà. Violet! Bữa tối xong rồi!"

Bữa tối chỉ có vài cọng rau và khô gà. Một bữa ăn gia đình đạm bạc. Bụng tôi đã quá cồn cào để nghĩ về thức ăn. Tôi khom lưng trên ghế, sẵn sàng cầm nĩa.

Tiếng bước chân ở trên lầu đi xuống dưới cầu thang.

"Con xin lỗi bố," chị tôi nói. "Con không nghe bố gọi. Con đang bận chơi nhạc ở trên."

Violet mặc trên người chiếc áo len chật cùng với chiếc váy bằng nhung. Tóc chị ấy xoăn tít. Đến người lạ cũng phải nhầm chị ấy lớn tuổi hơn. Chị ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh tôi.

"Nhạc ư?" Arabella hỏi. "Con có chơi nhạc cụ à?"

Violet vốn hay nói dối. Tiếng nhạc từ phòng chị còn không phát ra từ lúc tôi liều lĩnh xuống dưới cầu thang. Hẳn là chị ấy đang đợi ở trong phòng, chờ đợi nắm bắt thời cơ. Nổi loạn là một trong tính cách đặc biệt của chị.

"Chúa ơi, không," chị ấy cười cay đắng

Vẻ mặt của bố không mấy ấn tượng khi ông mổ con gà. Ông không thể nói một từ nào trước sự hiện diện của mọi người, và tất cả đều biết điều đó.

Không ai vượt qua được những trở ngại trong giao tiếp. Và giờ Violet đã ân sủng chúng tôi bằng chính sự xuất hiện của chị ấy, nó sẽ bắt đầu lại lần nữa.

"Sao mấy đứa không giới thiệu thêm với cô Arabella về bản thân nhỉ?"

Môn học con yêu thích ở trường là gì?" Tiếng Anh. Điều đó không làm ai ngạc nhiên cả. Cháu thích nhạc gì? Tôi thật sự không nghe nhạc chủ đạo, nên tôi cứ nói ban nhạc The Beatles. Cháu thích làm gì để gϊếŧ thời gian?" Đọc sách, hiển nhiên rồi.

Violet nhún vai sau mỗi câu hỏi.

Bố đặt dao kéo xuống. "Thôi nào, hẳn là con phải có ý kiến gì chứ," ông ấy giục. Rõ ràng ông ấy đã bất lực cố gắng để chúng tôi thích nhau.

Họ chắc chắn đã nhìn vào bức ảnh. Bố vẫn còn mặc đồng phục từ chỗ làm về, người vợ hạng sang, và cậu con trai trí thức. Họ trông giống như một gia đình ngoại ô đặc trưng mà bạn đã thấy trên quảng cáo.

"Con có thể giới thiệu họ cho một vài bạn ở trường," Arabella nhìn vào con trai bà ấy. "Có rất nhiều gia đình tốt bụng ở Haverbrook Hollow. Con sẽ được làm bạn với nhiều người ở đây. Phải không, con yêu?"

Rudy nhấm nước. "Hm."

Bầu không khí ngày càng căng thẳng hơn. Violet đang ngồi nghịch thức ăn, không thèm nhìn ai cả, cho dù mọi người đều cố gắng để chị ấy hợp tác. Tôi cũng không có tâm trạng. Tôi có thể cảm thấy bà mẹ kế đang phán xét thái độ của bọn tôi.

Tôi nghĩ phải làm nên ấn tượng tốt.

Rudy với lấy chiếc bình, phá vỡ bầu không khí ảm đạm. Đôi mắt màu xám của cậu ta đá về phía Violet khi cậu trườn qua. Chỉ vài giây thôi, nhưng đột nhiên cậu ấy ngồi xuống, nước tràn ra thân bình.

Giọng nói đột của cậu ta đã phá vỡ sự yên tĩnh.

"Thìracậuthíchđọcsáchá?"

Tôi ngước lên, Rudy đang chú ý vào tôi.

"Xin lỗi?" Tôi ngơ ngác.

Em trai tôi nhìn như thể cậu ta muốn chìm sâu vào bức tường vân đằng sau. Cậu ta cau mày một chút, rồi tiếp tục. "Những cuốn sách, cậu thích nó à?"

"Ư-ừ, đúng rồi."

"Cho tớ hỏi sách gì vậy?"

"Cổ điển."

Cậu ta ăn nói một cách nho nhã, không bao giờ lên giọng cả. Có sự hồn nhiên trong cách nói của cậu ta.

Ít nhất thì vợ bố cũng giả vờ vui vẻ.

"Cháu đã đọc cuốn Bá tước Monte Cristo của Alexandre Dumas chưa?"

"Cháu chưa. Cháu đã thử mướn nó ở thư viện một lần nhưng lời văn đã quá lỗi thời. Hẳn là nó có bao gồm lịch sử nước Pháp và thời Napoleon cô nhỉ?"

"Đúng vậy," bố quan sát tôi cẩn thận. "Bối cảnh được lấy từ thời Bourbon phục hoàng vào thế kỷ thứ 19. Nó là một trong những cuốn yêu thích của cô đấy."

"Cháu đã đọc những bản thảo của mẹ cháu chưa?"

Câu hỏi của Arabella như viên gạch chọi thẳng vào mặt tôi vậy. Có lẽ bà ấy chỉ đơn thuần hỏi thôi, nhưng tôi ngừng nhai thức ăn trong miệng. Vị của nó bỗng dưng nhạt nhẽo. Tôi đã phải ghê tởm nhổ nó ra.

Làm sao bà ta biết được về những bản thảo của mẹ mình?

Dù chưa bao giờ được xuất bản, căn nhà của chúng tôi đã được xem như một môi trường sáng tác lí tưởng của mẹ. Những cuốn sách nằm rải rác khắp nơi, được mở ra và đánh dấu lại. Những tấm áp phích và sơ đồ viết tay được ghim lên tường. Giữa những chiếc kệ nhồi nhét đầy sách, có một chiếc bình bị che khuất. Chiếc máy đánh chữ bị xoá một khoảng trống trên chiếc bàn gỗ sồi. Một vài nét chữ được gõ lên giấy ngày hôm đó, xung quanh lấm đầy mực.

Bãi nôn. Thuốc ngủ. Chiếc ly rỗng tuếch

Tôi lắc đầu.

Nhưng hình ảnh đó vẫn luôn hiện lên.

"Không ư?" bà mẹ kế nói. "Thật đáng tiếc, có vẻ cháu đã tận hưởng điều đó nhỉ."

"Thực ra, Lydia đã đọc rồi ạ," Violet nắn lại lời nói bà ta.

Thật ảo diệu thay. Ngồi trong nhà bếp xinh đẹp trong Căn nhà búp bê, chúng ta đáng lẽ đã làm nên một tổ ấm hoàn hảo. Nhưng giấc mơ của bố đã bị hủy hoại. Đây không giống như trong sách, nơi mà những đứa trẻ bất hạnh tìm đến một ngôi nhà hạnh phúc sau cùng. Arabella nheo mắt lại, bố cũng thấy điều đó.

Ông ấy biết các con mình đã không giành được sự chấp thuận của bà ấy.

"Em có tin là tụi nó luôn như vậy không?"

Tôi chuyền cho Violet chiếc đĩa, xả nước cùng với xà phòng. Bọn tôi tự giác rửa bát. Thực tế, chúng tôi chỉ cần sự riêng tư trong khi mọi người vẫn còn ở phòng khách.

Chị ấy sụt sịt. "Có vẻ như họ đang có thời gian hạnh phúc bên nhau."

"Chị nghĩ sao về Rudy?"

"Cao, mảnh mai, tóc đen," chị ấy đổ một chồng dao nĩa vào ngăn kéo. "Một chút lập dị, nếu em hỏi chị."

"Tại sao nó lại…cứng nhắc như vậy nhỉ?" Tôi nhớ cách mà cậu ta nói với tôi.

"Nhìn xem mẹ nó là ai kìa. Bằng cách nào đó, chị không tưởng tượng nổi rằng nó là một đứa trẻ bình thường. Em có hình dung ra được đống đồ chơi ở dưới sàn không, hay là đất cát mang vào từ bên ngoài vườn? Không, có lẽ nó chỉ bị ảo tưởng thôi."

"Đúng vậy."

"Cách nó cư xử trở nên kì lạ khi nó nói chuyện với em đấy," Violet thúc khuỷu tay tôi. Chị ấy giả vờ lau chùi bình nước. Tôi cười khẩy. "Em làm thế-trở nên xấu hổ khi nói chuyện với người ta."

"Làm gì có!". Tôi kêu lên vỗ lưng chị.

"Gì cũng được. Tiếp theo đến lượt em sẽ tổ chức một câu lạc bộ đọc sách đấy."

Đó là tính cách của chị tôi. Có thể chị ấy không hài hước, nhưng bọn tôi đã chia sẻ cùng nhau những chuyện chưa kể. Chúng tôi hoà cùng những tiếng cười không kiểm soát. Không có gì là buồn cười cả; chỉ là tất cả mọi thứ đều kì dị.

Tôi ấn tượng với vẻ mặt bà mẹ kế đang nhướn lông mày trông không hài lòng. Violet chống khủyu tay lên bồn rửa.

"Chúa ôi, thế quái nào chúng ta lại kết thúc ở đây, Lydia," bà ta nói, tay vừa gạt nước mắt.

Bọn tôi đều thở dài.

Rudy đột nhiên xông vào nhà bếp.

Bản năng đầu tiên của tôi phải tỏ ra vô tội, bởi vì tôi đã nhúng tay vào bồn rửa đầy bọt xà phòng. Rudy ngừng lại một lúc. Đối với cậu ta hẳn là tôi đang không rửa bát.

"Xin lỗi vì đã làm gián đoạn," cậu ta lạnh lùng nói.

Cậu ta lướt qua và đặt một chiếc bìa mềm lên bếp. Chị tôi liếc qua, như thể chị đang chờ cậu ta giải thích. Cậu ta mặc kệ chị ấy.

"George Orwell, 1984. Nếu như hai người muốn xem thử nó."

Rudy quay gót, không thèm nghe trả lời. Hai người chúng tôi nhìn cậu ta rời đi. Violet còn không thèm bận tâm đến để kìm nén tiếng cười của chị ấy. Tôi hùa theo, cho dù nó không được tự nhiên như trước nữa.