Chương 11

Khi nhấc chậu hoa lên mới phát hiện thế nhưng nó nặng hơn so với hắn tưởng tượng, chậu hoa hoá ra không phải bằng nhựa mà là gốm sứ đặc, hơn nữa đất bị ngấm nước, hắn một chút cũng không nhấc lên được, lần thứ hai mới nhấc lên được.

Ngu Liễu trong nháy mắt không nói lên lời, như thế nào lịch sử luôn là kinh người giống nhau như vậy.

Rêu trên phiến đá xanh trơn trượt, Ngu Liễu quay đầu chạy trở về nhất thời không chú ý liên tiếp bị trượt hai lần, mới vừa đứng vững, trên eo đã bị một đôi cánh tay dùng sức vòng lấy, đem hắn cả người lẫn chậu hoa ôm vào dưới hiên.

“Làm cái gì!”

Lục Diêu đè nặng giọng nói và nghiêm khắc.

Ngu Liễu lập tức bị huấn ngốc, lăng đến ôm chậu hoa đều đã quên buông xuống, mới vừa ngẩng đầu đã bị khăn lông khô ráo bao lấy.

Tầm mắt cuối cùng là Lục Diêu hơi trầm xuống sắc mặt.

Khí tràng có điểm doạ người.

Ngu Liễu không tự chủ được nuốt nước miếng, giống như một con mèo con bị nắm sau cổ xách ở giữa không trung, khăn lông mềm trùm lên xoa xoa, không dám động.

Lục Diêu: “Mới khỏi được bao lâu, lại muốn vào bệnh viện nữa?”

Ngu Liễu cố gắng giải thích: “Tôi thấy anh không kịp dọn, vạn nhất nó bị chết — —“

“Chỉ là một chậu hoa.” Lục Diêu nhăn chặt mày.

“… …” Ngu Liễu không lời nào để nói.

Lục Diêu lau tóc cho hắn xong, mới phát hiện hắn còn ôm chậu hoa trên tay, bất đắc dĩ đem khăn lông để ở một bên nhận lấy chậu hoa: “Buông tay.”

Ngu Liễu ngoan ngoãn buông tay, chậu hoa hồng phấn được Lục Diêu đặt ở một bên đoàn tụ với những chậu hoa khác.

Gió lại nổi lên, mưa tạt vào dưới mái hiên, Lục Diêu tự nhiên mà hướng bên cạnh dịch một bước, che ở phía trước Ngu Liễu: “Trở về tắm rửa, thay quần áo ướt ra đi.”

Ngu Liễu vội vàng xuống lầu lại vội vàng lên lầu, tâm tình có điểm uể oải, hắn là xuống dưới hỗ trợ, như thế nào ngược lại như là tạo thêm phiền toái.

Buổi tối trước khi ăn cơm, a di trước tiên cho hắn uống nửa bát canh gừng.

“Buổi chiều bị bén mưa phải không?” A di nói: “Nào, Tiểu Lục cố ý dặn dò dì nấu cho cháu canh gừng, còn nóng, uống một chút buổi tối ngủ ngon, miễn bị cảm.”

Ngu Liễu không quá thích mùi vị của gừng, bưng cái bát lên nhăn mũi, nghĩ thầm như thế nào cảm giác có chút khoa trương, hắn có yếu ớt như vậy?

Thực mau Lục Diêu liền dùng hành động chứng minh rồi ở trong mắt anh, hắn chính là yếu ớt như vậy.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Ngu Liễu tắt đèn mới vừa nằm xuống không lâu, liền nghe thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân tới gần.

Hiện giờ trong nhà trọ chỉ có ba người, mà Quan Chứng ở lầu ba, cho nên ngoài cửa là ai, vừa xem là biết.

Tiếng bước chân ở trước cửa phòng hắn dừng lại, động tác đẩy cửa vào rất nhẹ.

Ngu Liễu cảm thấy có người đến bên giường mình, còn chưa mở mắt ra, trên trán đã bị một bàn tay khô ráo đặt lên.

… … Nhẹ nhàng thở dài.

Ngu Liễu bất đắc dĩ mở to hai mắt, trong phòng rất tối, Lục Diêu thu hồi tay, Ngu Liễu chỉ có thể nhìn ra hình dáng của anh, lại không thấy được biểu tình của anh.

“Tôi thật sự không có bị cảm.” Hắn nói: “Một cái hắt hơi cũng chưa bị.”

Lục Diêu ừ một tiếng, nghe không ra cảm xúc gì.

Ngu Liễu vươn hai tay đè ở trên chăn, ngửa đầu nhìn chằm chằm hình dáng của anh: “Tôi làm từ bùn đất sao, bị bén mưa cái là có thể bị tan ra?”

Lần này Lục Diêu trong thanh âm nhiều hơn một tia ý cười cực đạm: “Không sai biệt lắm.”

Ngu Liễu: “… …”

Ra ngoài một chuyến, như thế nào cảm giác nhiều thêm một người cha?

Nhờ tiểu nhạc đệm này trước khi ngủ, Ngu Liễu vào ban đêm liền làm một giấc mộng.

Hắn mơ thấy Nữ Oa nương nương một bên vừa xoa vừa véo hắn, một bên niệm: “Đám bùn này chất lượng quá kém, gặp mưa chắc chắn sẽ bị tan, nặn ra tới oa oa hơn phân nửa cũng bệnh tật ốm yếu, nếu không vẫn là thu về rồi tính.”

Muốn đem hắn thu về?

Ngu Liễu sợ tới mức không nhẹ, suốt đêm giúp Nữ Oa nương nương xoa búp bê bùn đất, để ngăn không bị thu về.

Buổi sáng bị tiếng mở cửa dưới lầu đánh thức, hắn vịn cửa sổ ngồi dậy, đẩy cửa sổ ra nhìn xuống lầu, liền thấy một bóng người mặc áσ ɭóŧ trắng đi ra ngoài.

Áo là áo lâu năm, nhưng người một chút cũng không già.

Vai rộng eo hẹp, lưng thẳng tắp, mu bàn tay lưu sướиɠ đường cong cơ bắp không khoa trương, nhưng mắt thường có thể thấy được ẩn chứa sức bật cường đại.

Ngu Liễu nhìn cánh tay Lục Diêu, lại cúi đầu nhìn cánh tay chính mình, đánh cái ngáp, yên lặng nằm trở về.

Một ông chủ trong núi sâu rừng già có dáng người tốt như vậy, thế giới này thật sự quá gian nan.

Hắn vẫn là trở về trong mộng tiếp tục xoa bùn đi.

Lục Diêu đi đến một quán đồ ăn mua ít thịt nạc, vừa muốn trở về, liền nghe thấy thanh âm trẻ con lớn tiếng vang lên nửa con phố:

“Mẹ ngang ngược vô lý! Vô cơ gây rối! Mẹ chính là chướng ngại vật trên con đường thành công của con.”

Lục Diêu xoay người, cách đó không xa ở quán bánh gạo, một đôi mẫu tử đang tình cảm mãnh liệt đối tuyến qua nồi sắt nóng đang bốc hơi hôi hổi:

“Triệu Tiểu Tùng, mày xong rồi, ta nói cho mày biết, ta ngày hôm nay không chỉ là vật cản đường thành công của mày, mà còn là người làm cho mông mày nở hoa! Cút lại đây cho ta!”

“Con không! Thầy giáo nói rồi, người lựa chọn dùng thủ đoạn bạo lực giải quyết vấn đề đều là ngu xuẩn, mẹ không thể đánh con!”

“Ta hôm nay liền ngu xuẩn như thế nào! Lăn lại đây!”

“Con không! Mẹ không thể đánh con, ít nhất đừng dùng cây gậy thô to như vậy a!!! Má ơi, cứu mạng, cứu mạng, mưu sát con!!!”

Triệu Tiểu Tùng quay đầu thấy Lục Diêu, giống như thấy cha mẹ tái sinh, đôi mắt loé lên một đạo kim quang, oa oa kêu to hướng bên này xông tới: “Lục lão đại cứu mạng a a a!”

Mẹ cậu bé cầm cây gạy to bằng cánh tay đuổi theo, một tay chống gậy một tay chống nạnh: “Nói cho mày biết! Triệu Tiểu Tùng, trận đòn hôm nay mày trốn không thoát, cho dù Chúa Giê- su có đến cũng không cứu được mày!”

Triệu Tiểu Tùng nhảy đến sau lưng Lục Diêu, chỉ vào mẹ cậu: “Lão đại, mau khuyên Triệu tỷ của chú, mẹ cháu điên rồi!”

“Tiểu Lục cậu tránh ra, đừng động nhãi ranh này, da nó ngứa, nếu không thu thập có ngày thật sự leo lên nóc nhà lật ngói!”

Lục Diêu cúi đầu hỏi Triệu Tiểu Tùng: “Cháu đã làm cái gì?”

Triệu Tiểu Tùng giơ tay phải lên: “Cháu thề! Lần này cái gì cháu cũng chưa làm, cháu chỉ muốn cùng mẹ thương lượng mở quán bán đá bào vào kỳ nghỉ hè, mới nói mấy câu, mẹ liền muốn đánh cháu!”

Triệu tỷ: “Thằng nhóc chết tiệt, mày đó là quầy hàng sao? Chỗ trước cửa nhà chúng ta rộng bao nhiêu? Sau khi dọn xong quầy đá bào ta đây còn chỗ bán bánh gạo sao?”

Triệu Tiểu Tùng thò đầu ra, dõng dạc: “Vậy mẹ vừa lúc nghỉ hè, con bán đá bào nuôi mẹ!”

Lời này nói, đánh một trận là không sai.

Triệu nữ sĩ lại trừng hai mắt, lại muốn nổi giận.

Lục Diêu đúng lúc mở miệng: “Triệu tỷ, chị đi làm việc của chị đi, em tới nói chuyện với Tiểu Tùng.”

Ở trong ấn tượng của mọi người, Lục Diêu mặc kệ từ phương diện nào tới xem đều đáng tin cậy, anh vừa nói như vậy, Triệu tỷ lập tức ném cây gậy sang một bên, nặng nề hừ một tiếng chỉ vào Triệu Tiểu Tùng: “Mày cái tiểu tử thúi, tốt nhất thức thời cho ta một chút!”

Triệu Tiểu Tùng nhìn bóng dáng của mẹ Triệu mình giận dữ bỏ đi, sùng bái giơ ngón tay cái lên với Lục Diêu: “Lão đại, chú thật giỏi!”

Lục Diêu xoay người, ôm cánh tay từ trên cao nhìn xuống cậu bé: “Muốn mở quán đá bào?”

Triệu Tiểu Tùng lập tức đứng thẳng gật mạnh đầu.

Lục Diêu: “Trước cửa nhà không có chỗ?”

Triệu Tiểu Tùng đảo mắt lại héo: “Ân.”

Lục Diêu: “Cháu có thể đến trước cửa nhà chú.”

“Ân?” Triệu Tiểu Tùng bỗng chốc ngẩng đầu, hai mắt phát sáng lên: “Trước cửa nhà trọ sao?”

Lục Diêu nhàn nhạt gật đầu: “Ân.”

Triệu Tiểu Tùng lập tức nhào lên ôm anh: “Oa! Lão đại, chú thật sự là người tốt!”

“Đừng cao hứng quá sơm.” Lục Diêu bàn tay chống ở trán cậu: “Có điều kiện.”

Triệu Tiểu Tùng mạnh dạn khoát tay: “Không có vấn đề, điều kiện gì cháu đều đáp ứng!”

Từ nhà Triệu Tiểu Tùng rời đi, Lục Diêu đi ngang qua nhà trọ không đi vào, mà lập tức đi đến cách vách.

Cửa chỉ mở một nửa, đại sảnh cũng không bật đèn, Lục Diêu quen cửa quen nẻo xuyên qua hành lang nhỏ đi tới hậu viện, một ông lão đang ngồi ở trên ghế dài bện gì đó, xung quanh trên mặt đất chất đầy giỏ tre đã làm xong.

“Lữ thúc.” Lục Diêu đi tới.

Lão nhân ngẩng đầu lên, thấy anh liền cười rộ lên: “Tiểu Lục, đã về rồi?”

“Ân, trở về mấy ngày rồi.”

Lục Diêu đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt lão nhân: “Đây là hàng mới sao?”

Anh chỉ chính là giỏ tre đã bện một nửa trên đùi lão nhân.

Lão nhân gật gật đầu: “Ân, thử xem.”

Lục Diêu khen một câu rất đẹp, lại hỏi: “Còn có những vật khác đã làm xong sao?”

Lão nhân sửng sốt: “Năm nay muốn sớm như vậy?”

Họ dựa vào nghề đan tre để kiếm sống, tay nghề tốt, lại bởi vì tuổi đã lớn không bán được, cho nên mỗi khi Lục Diêu trở về liền sẽ đem một số đồ nghề đan tre trở về nhà trọ của mình.

Nghỉ hè người lên núi sẽ nhiều hơn, đem chúng đặt ở địa phương quầy hàng linh tinh dễ thấy, để bán giúp một ít, hoặc chỉ đường cho những người cảm thấy hứng thú.

“Không phải.”

Lục Diêu cười cười, mùa hè quả thật còn chưa tới: “Là cháu muốn mua một ít.”

——

Ngu Liễu thức dậy sau một đêm ngon giấc, vừa ăn sáng vừa tự hỏi làm thế nào để vượt qua một ngày nhàm chán, một đứa nhỏ trông không quá mười mấy tuổi nhảy nhót chạy vào, trong tay cầm cái hộp để trên đầu chắn mưa bụi.

Ngu Liễu nghĩ tới tìm a di nấu cơm, nên không quan tâm.

Không nghĩ tới đứa nhỏ trực tiếp chạy tới trước mặt hắn, sát vào trước mặt hắn xem, phảng phất xác nhận cái gì, cười nói: “Này nha! Anh đẹp trai!”

Ngu Liễu: “???”

“Em kêu Triệu Tiểu Tùng, ca ca anh kêu em Tiểu Tùng là được.” Đứa nhỏ quen thuộc mà ngồi xuống bên cạnh hắn, tươi cười xán lạn gần như nở hoa: “Ăn cơm sao?”

Ngu Liễu cầm đũa gật đầu: “A.”

Có điểm không rõ tình huống.

Triệu Tiểu Tùng: “Sắp ăn xong rồi sao?”

Ngu Liễu: “Sắp rồi, làm sao vậy?”

Triệu Tiểu Tùng lắc lắc chiếc hộp trong tay: “Ăn xong, chúng ta cùng nhau chơi cờ!”

Bát đũa là a di xem chuẩn thời gian đến thu dọn, Ngu Liễu thẳng đến khi Triệu Tiểu Tùng mở hộp ra làm chủ giúp hắn chọn những viên màu lam từng cái dọn ra, cũng chưa hiểu được sao lại thế này.

“Em biết anh sao?” Hắn hỏi Triệu Tiểu Tùng.

Triệu Tiểu Tùng: “Không biết a.”

Ngu Liễu: “Vậy em vì cái gì đến tìm anh?”

Triệu Tiểu Tùng: “Em nhàm chán quá muốn tìm người chơi, đến đây vừa hay gặp anh a.”

Là như thế này?

Ngu Liễu nhíu mày.

Có điểm hợp lý nhưng cũng không có nhiều điểm.

“Ai nha có chơi là được, giang hồ nhi nữ không câu nệ tiểu tiết!” Triệu Tiểu Tùng thúc giục hắn: “Ca ca anh đi trước.”

Ngu Liễu đối mặt với bàn cờ xốp lục giác không thể nào xuống tay: “Anh sẽ không chơi cái này.”

“Ca ca anh không biết chơi cờ nhảy a?” Triệu Tiểu Tùng thực kinh ngạc, bất quá rất nhanh vội vàng xua tay nhỏ bé: “Không có việc gì, rất đơn giản, em dạy anh!”

Lúc Lục Diêu trở về, Ngu Liễu một người mới chơi đang mắc kẹt ở điểm máu chốt, Triệu Tiểu Tùng hứng phấn thúc giục hắn: “Nhanh lên ca ca! Anh đi xong bước này là em có thể thắng!”

Cậu bé vừa nói như vậy, Ngu Liễu càng do dự hơn.

Nơi nào có thể thắng, hắn như thế nào không thấy được?

Hắn đang cẩn thận cân nhắc nên đi bên trái hay bên phải, bỗng nhiên một bàn tay từ bên sườn mặt hắn duỗi lại đây, để một quân cờ vào giữa nhảy ba làn, vừa vặn chặt đứt cây cầu đi thông tới thắng lợi của Triệu Tiểu Tùng.

“A!” Triệu Tiểu Tùng kêu rên: “Lão đại chú như thế nào lại như vậy!”

Ngu Liễu quay đầu lại, Lục Diêu đã thu hồi tay, tuỳ ý đặt một cái túi nhỏ lên bàn, cầm túi thức ăn đi tới tủ lạnh: “Khi dễ một người mới, cháu không biết xấu hổ.”

“Nào có, chúng cháu đều đã chơi xong ba ván rồi, không tính là người mới.”

Triệu Tiểu Tùng rêи ɾỉ, thấy từ trong túi lộ ra đồ làm bằng tre, di một tiếng: “Lữ gia gia làm đồ chơi sao?”

Lục Diêu: “Ân.”

Cậu bé lấy ra một con châu chấu to bằng lòng bàn tay đưa cho Ngu Liễu: “Ca ca xem, Lữ gia gia dùng tre đan ra đó, thật là tuyệt vời!”

Tác phẩm nghệ thuật đan tre Ngu Liễu đúng là chưa thấy bao giờ.

Khi Lục Diêu quay đầu lại, Ngu Liễu lật con châu chấu trong lòng bàn tay cẩn thận nhìn nó, nhéo bụng chọc râu, vẻ mặt tươi tỉnh.

Anh thu hồi ánh mắt: “Thích liền cầm chơi đi.”

Không có chủ ngữ, cũng không biết là nói với Triệu Tiểu Tùng hay vẫn là nói với Ngu Liễu, cho nên Ngu Liễu da mặt dày suy tư một chút, cảm thấy cả hắn và Triệu Tiểu Tùng đều có thể lấy.

Máy tính của Lục Diêu được đặt trên bàn ở phía sau, a di đi rồi, Triệu Tiểu Tùng cùng Ngu Liễu ở phía trước chơi cờ, anh liền ở phía sau xử lý công việc.

Không biết chơi bao lâu, Triệu Tiểu Tùng đột nhiên nói phải đi về một chuyến: “Em có mua một con gà buổi trưa còn chưa cho nó ăn, mẹ em còn giận em, phỏng chừng sẽ khôn giúp em cho nó ăn, em trở về một chuyến, chờ em ba phút!”

Người chạy nhanh biến mất, có thời gian rảnh, Ngu Liễu lấy di động ra tính toán xem một chút tin tức.

Kết quả tin tức không xem được, mà bị một loạt tin nhắn của người sắp có chuyện tốt oanh tạc.

Trình Tây Ngô: [Liễu Liễu, thật sự không thể quay về sao?]

Trình Tây Ngô: [Nếu có thể, anh hy vọng em có thể tới, tổng cảm thấy loại thời khắc quan trọng này không có em chứng kiến cứ thiếu cái gì/cười ngây ngô/]

Trình Tây Ngô: “[/Hình ảnh/ /hình ảnh/]

Trình Tây Ngô: [Chị dâu của cậu đang rối rắm không biết nên chọn bộ lễ phục nào kính rượu, em có ánh mắt tốt, cảm thấy bộ nào thích hợp?]

Trình Tây Ngô: [Liễu Liễu, như thế nào không trả lời tin nhắn của anh, công việc rất bận sao?]

Tâm tình tốt cả buổi sáng của Ngu Liễu, bang, biến mất.

Hắn suy nghĩ có nên trả lời tin nhắn của Trình Tây Ngô hay không, nên trả lời như thế nào, thật sự giúp chọn bộ lễ phục kính rượu?

Thứ hắn nói thẳng cả hai đều không hợp nên đổi bộ khác.

Nguyên bản trong không khí yên tĩnh nhiều thêm một thanh âm đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, lách cách, lách cách, tiết tấu lộ rõ một cổ bực bội.

“Ngày mưa tốt nhất đừng nên nóng giận.”

Ngu Liễu đang đi vào cõi thần tiên một chút bị đánh gãy, mạc danh quay đầu lại: “Vì cái gì?”

Lục Diêu dựa vào lưng ghế, tay phải tuỳ ý đặt lên bàn, ánh mắt không rời khỏi máy tính: “Bởi vì Sơn Thần nửa đêm sẽ phái một tiểu quỷ lẻn vào giường cùng cậu nói chuyện phiếm.”

Ngu Liễu ngây ngẩn cả người, một lúc lâu: “… … Cái gì?”

Lục Diêu lúc này mới nhấc mí mắt lên: “Không tin?”

Thấy bộ dáng anh nghiêm túc, Ngu Liễu muốn nói không tin đều có điểm nói không nên lời, nghẹn lời một lúc lâu, vẫn là không nhịn được hỏi: “Làm gì muốn phái tiểu quỷ nói chuyện phiếm với tôi?”