Chương 10

Thẳng đến khi tăm bông mang theo thuốc mỡ di chuyển sắp đυ.ng tới bên tai hắn.

Hắn giật mình một cái, nhất thời tỉnh táo lại, vội vàng trốn sang bên cạnh: “Chờ một chút!”

Lục Diêu vê đầu tăm bông: “Yên tâm, sẽ không chạm vào tai cậu.”

Ngu Liễu: “… …”

Tai của Ngu Liễu đặc biệt nhạy cảm, đến mức người khác không thể chạm vào, hắn cố ý giấu đi, ngay cả Yến Gia người cùng hắn lớn lên từ nhỏ cũng không biết, hiện tại trừ bỏ hắn còn có người thứ hai biết đến.

Về phần làm sao mà biết được, Ngu Liễu một chút cũng không muốn nhớ lại.

Từ khi hai người gặp lại, Ngu Liễu vẫn luôn cố ý vô tình trốn tránh, tránh đề cập tới việc ngoài ý muốn kia, kết quả vẫn là không thể tránh thoát được.

Quên đi, hắn xoa xoa lỗ tai, suy sụp cúi mặt nằm xuống.

Hai người bây giờ sống chung dưới một mái nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, tổng muốn công bằng nói một lần.

Chết sớm siêu sinh sớm.

“Tôi không phải cố ý.”

Hắn chôn đầu vào gối: “Tối hôm đó tôi uống nhiều, phòng của anh lại ở đối diện, đầu óc tôi không tỉnh táo không chú ý liền đi sai phòng.”

Lục Diêu giương mắt nhìn, chỉ nhìn đến cái ót với vẻ bất chấp tất cả.

Anh đương nhiên biết buổi tối đó là ngày nào, chỉ là có chút ngoài ý muốn Ngu Liễu vẫn luôn nỗ lực làm bộ như không có việc gì sẽ ở ngay lúc này bỗng nhiên nhắc tới chuyện này.

“Ngày đó có buổi tiệc tối, tôi uống nhầm rượu của người khác.” Anh thu hồi tầm mắt, không nhanh không chậm cùng hắn trao đổi tin tức: “Rượu bị hạ thuốc.”

“Thuốc?” Ngu Liễu giống như một con mèo bị dẫm chúng đuôi, đột nhiên ngẩng đầu lên: “ Thuốc gì? Xuân dược?”

“… …”

Lục Diêu không biết là thuốc gì, bất quá là đồ vật trợ hứng, gọi chung một câu xuân dược cũng không sai: “Không sai biệt lắm.”

“Tôi đi.” Ngu Liễu lẩm bẩm: “Khó trách, tôi nói người bình thường sao có thể… …”

“Xin lỗi.”

Ngu Liễu theo bản năng muốn nói “không sao không trách anh”, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không thể biểu hiện rộng lượng như vậy.

Vì vậy lại ngẩng đầu nhìn Lục Diêu, ánh mắt ở trên khuôn mặt ưu tú của anh đảo qua một vòng: “Tôi đã sớm muốn hỏi, vết trên mặt anh là do tôi cào sao?”

Lục Diêu thú nhận: “Phải.”

“Được rồi.” Ngu Liễu quay đầu lại, quyết định bỏ qua chuyện này: “Tính chúng ta huề nhau, ai cũng không nợ ai, coi như không có chuyện gì phát sinh đi.”

Nhưng lần này Lục Diêu không có theo ý của Ngu Liễu: “Chỉ sợ không được.”

Không đạt được thống nhất chung, Ngu Liễu khó hiểu quay đầu lại: “Tại sao?”

“Cậu có thể làm như không có phát sinh chuyện gì, nhưng tôi không được.”

Lục Diêu nhìn hắn ngữ điệu bằng phẳng, nhưng bất luận là trong ánh mắt hay là trong giọng nói đều không có ý tứ khách sáo: “Ngu Liễu là tôi làm cậu chịu khổ, tôi có nghĩa vụ bồi thường cậu.”

“Bồi thường? Tôi không cần sự bồi thường của anh.”

Ngu Liễu cau mày, đây là ngoài ý muốn trời xui đất khiến, không có ai đúng ai sai, hắn không cần Lục Diêu ôm hết toàn bộ trách nhiệm: “Tôi lại không phải là con gái, không cần anh chịu trách nhiệm.”

Bất quá Lục Diêu cũng không có ý định cùng hắn tiếp tục thảo luận cái đề tài này, thu tăm bông đứng lên: “Bôi thuốc xong rồi, trước đừng mặc quần áo, miễn cho bị trôi hết thuốc.”

“Hai bộ quần áo trên ngăn tủ là của Văn Viễn, là chủ quán trọ mà hôm trước cậu đến, vóc dáng của hai người cũng tương đương nhau, quần áo của cậu ta hẳn là cậu mặc vừa.”

“Nghỉ ngơi cho tốt, đến bữa trưa tôi lại gọi cậu.”

Ngu Liễu kỳ thật không đem lời nói của Lục Diêu để ở trong lòng, không phải là không tin thành ý của anh, mà là hắn đã hạ quyết tâm không nhận sự bồi thường của anh.

Dù sao anh muốn đưa cho hắn cái gì, hắn chính là cự tuyệt là được, anh tự muốn đưa, hắn không lấy, chẳng lẽ Lục Diêu còn có thể ép buộc hắn?

Sau khi nói về vấn đề này, Ngu Liễu cảm thấy lúc đứng ở trước mặt Lục Diêu thiếu đi vài phần không được tự nhiên.

Buổi chiều, Lục Diêu lên đổi cho hắn dung dịch điện nhang muỗi mới, Ngu Liễu thấy anh ra hiệu với mình, ngoan ngoãn đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh anh: “Làm cái gì?”

“Ngửi một chút.” Lục Diêu đem dung dịch điện nhang muỗi đặt ở trước mặt hắn: “Xem có mùi gì không?”

Ngu Liễu đưa mũi tới gần: “Không, không ngửi được mùi gì.”

“Ừm.” Lục Diêu đem dung dịch cũ đổ đi, thay cái mới.

Độ ẩm ngoài phòng đối lập rõ ràng với trong phòng, bị bao bọc bởi sự yên tĩnh giữa nhịp sống ồn ào náo động thực dễ dàng làm người ta sinh ra cảm giác an toàn, hoặc lười biếng.

Ngu Liễu có chút tính trẻ con mà đem cằm gác ở trên gối, hỏi Lục Diêu: “Mưa bao lâu thì có thể tạnh?”

Hôm nay dường như bị đâm thủng, từ khi hăn tới đến giờ vẫn chưa thấy trời tạnh mưa.

“Còn phải mấy ngày nữa.” Lục Diêu giương mắt nhìn hắn: “Nhàm chán?”

Ngu Liễu gãi gãi cổ: “Còn tốt.”

Vừa dứt lời, mặt của hắn liền bị nhẹ nhàng nắm lấy lật sang một bên, tay Lục Diêu rất lớn, ấm áp khô ráo, Ngu Liễu có thể cảm nhận được lòng bàn tay anh có chút thô ráp và vết chai.

Lục Diêu đang nhìn chỗ hắn vừa mới gãi.

“Không phải dị ứng chỗ đó.”

Ngu Liễu có chút ngoài ý muốn, hắn chính là bị cổ áo cọ ngứa tuỳ tiện gãi một chút, chính hắn cũng chưa chú ý tới, Lục Diêu phản ứng quá nhanh.

Lục Diêu buông tay: “Nếu cảm thấy không thoải mái, nhớ rõ trước tiên nói cho tôi biết.”

Người trước mặt vô cùng quý giá, nhận thức này đã ăn sâu bén rễ trong ý niệm của Lục Diêu, nếu không nhìn kỹ phủng trong tay, chỉ sợ trong hoàn cảnh xa lạ sẽ gặp phải dị ứng không biết nguyên nhân, làm hắn ăn đau khổ.

“Ồ.” Ngu Liễu đưa mắt nhìn theo tay anh.

Lục Diêu phát hiện, cuộn đầu ngón tay lên: “Làm sao vậy?”

Ngu Liễu: “Tôi có vấn đề muốn hỏi anh.”

Lục Diêu: “Vấn đề gì?”

Ngu Liễu thực chân thành mà nghi hoặc: “Nhà anh có AK à?”

——

Lục Diêu không có lừa hắn, mưa hai ngày liên tục không ngừng.

Ngu Liễu cảm mạo đã khỏi, nhưng không biết là do thời tiết hay do cơ thể hắn chưa hoàn toàn khôi phục, hắn ốm yếu vẫn luôn không nhấc nổi tinh thần, sức ăn cũng đều trở nên kém hơn.

Quan Chứng xuống lầu ăn cơm gặp được hắn, Ngu Liễu mới nhớ tới trong quán trọ còn có một người như vậy. Không phải hắn không để ý đến người ta, chủ yếu hai người một người ở lầu hai một người ở lầu ba, mà là Quan Chứng từ ngày đó chuyển đến không biết làm gì mà vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng, số lần xuống lầu có thể đếm được trên đầu ngón tay, hai người liền không gặp qua.

“Hắc, đã lâu không gặp.” Quan Chứng gọi một phần cơm chưng thịt lạp ở chỗ a di, quay đầu lại ngồi xuống cùng Ngu Liễu chào hỏi.

Chợt vừa nghe có điểm kỳ quái, bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng không sai, Ngu Liễu đáp lại cậu: “Đã lâu không gặp.”

“Ai, hai ngày nay tôi bận vội vàng viết báo cáo, giáo sư giục quá.” Quan Chứng rót cho mình một ly nước: “Tôi tên Quan Chứng, Chứng trong minh chứng, còn cậu?”

“Ngu Liễu.” Ngu Liễu tuỳ ý cùng cậu trò chuyện: “Đi chơi còn phải viết báo cáo?”

Quan Chứng xua xua tay: “Đi chơi? Quên đi, nhưng không có cái phúc khí đó, tôi rõ ràng tới đây để tìm tài liệu tham khảo bài tập về nhà.”

Ngu Liễu: “Bài tập về nhà.”

Quan Chứng: “A, tôi học chuyên ngành địa chất.”

Ngu Liễu ở trước khi xuất khẩu thanh “Nga” hít một hơi gió lạnh, vội vàng ngừng lại quay đầu đánh cái hắt xì.

Quan Chứng lúc này mới phát hiện sắc mặt hắn không được tốt: “Bị cảm?”

“Trước hai ngày rồi, vừa khỏi.” Nói xong lại là một cái hắt xì, song hỉ lâm môn, cái mũi đỏ bừng, nhưng trên mặt tái nhợt lại thêm một ít máu.

A di bưng cơm chưng thịt lạp nóng đặt lên bàn, Quan Chứng xuyên qua màn hơi nhìn Ngu Liễu, tầm mắt ở trên mặt hắn du tầu vài vòng: “Cậu… …”

Đột nhiên tiếng chuông cuộc gọi đến bất ngờ đánh gãy lời cậu đang nói, cậu từ trong thất thần ngắn ngủi nhanh chóng hoàn hồn, lấy điện thoại ra xem mày lập tức nhíu lại.

“Uy, làm gì?” Ngữ khí cũng không được tốt.

Ngu Liễu không cẩn thận ăn phải ớt, miệng tê dại, uống một hớp nước lạnh lớn, thuận tiện xem toàn bộ quá trình Quan Chứng phát hỏa với đầu kia điện thoại.

“Tôi giúp cậu? Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cậu, chính cậu không có tay hay là không có đầu óc?”

“Nói cho cậu biết! Mẹ kiếp, cậu đừng có mà dùng loại ngữ khí âm dương quái khí này nói chuyện với tôi, thích làm hay không thì lăn, bị phân cùng một tổ với cậu lão tử đã đủ xui xẻo, cảnh cáo cậu đừng có mà chọc tôi!”

“Được a, có bản lĩnh cậu liền đi cáo trạng với giáo sư, để cho thầy trì hoãn tôi hoàn thành thế nào? Không có bản lĩnh liền ngậm miệng chó của cậu lại cho tôi, tránh chọc đến lão tử phiền lòng!”

Là một người nóng nảy.

Ngu Liễu an tĩnh ăn dưa, có điểm cay, lại uống chút canh.

Lục Diêu xách theo hai túi đồ ăn lại đây, vừa lúc Quan Chứng treo điện thoại.

“Thật là một tên ngốc chết tiệt.” Cậu mắng một tiếng, bỗng nhiên quay đầu gọi Lục Diêu: “Ông chủ Lục, nói với anh cái dự phòng.”

Lục Diêu đem đồ ăn phân loại bỏ vào tủ lạnh: “Làm sao vậy?”

Quan Chứng: “Có phải còn có hai nam một nữ đặt hai phòng, sau tám ngày mới có thể vào ở hay không?”

Lục Diêu: “Ân.”

Quan Chứng: “Anh tốt nhất sắp xếp phòng cho bọn họ ở một góc, cái loại góc xó xỉnh, rời xa phòng của mọi người, bằng không chỉ có bị phiền chết, em đảm bảo không có khoa trương, bọn họ thật sự mỗi người, đều, thực, phiền!”

Lục Diêu quay đầu lại nhìn cậu một cái: “Bạn học của cậu?”

“Đúng vậy, thật sự không biết em đời trước đã tạo nghiệt gì.”

Khi nói chuyện lại nhận được một cái tin nhắn, phỏng chừng là của giáo sư, Quan Chứng bực bội mà sách một tiếng, bưng bát đứng dậy: “Em bưng lên lầu ăn, lát nữa em trễ chút mang xuống tự mình rửa.”

Thật đúng là hấp tấp.

Ngu Liễu thu hồi ánh mắt, tiếp tục chậm rì rì ăn cơm của mình.

Lục Diêu đóng tủ lạnh lại, thấy Ngu Liễu ăn chậm rì rì, tầm mắt anh ở trên bàn quét một vòng: “Nếu ăn không được thì đặt ở đó đi.”

Ngu Liễu xác thật đã không ăn được từ sớm, không ăn lại cảm thấy lãng phí, sau khi Lục Diêu nói xong liền ăn vài miếng, cảm thấy dư lại không còn bao nhiêu liền đặt đũa xuống.

Lục Diêu nhìn hắn đi lên lầu liền đi đến thu dọn bàn.

Ngu Liễu lúc ăn hình như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, ăn xong trong bát nhỏ không dính một chút đồ ăn hay canh, ớt được gắp ra chất đống ở một bên đĩa, mặt bàn và mặt đất cũng đều sạch sẽ, không có một hạt cơm nào.

Lục Diêu đổ thức ăn thừa đi, đặt chén đĩa vào bồn rửa: “Dì Trương, về sau hắn lại gọi đồ ăn cay, cố gắng cho ít ớt nhất có thể.”

Không có vali, không có máy tính, không có bản thảo giấy, không có máy may, Ngu Liễu chỉ có điện thoại là có thể gϊếŧ thời gian.

Các lan can trong hành lang cùng loại như ghế dài, buổi chiều hắn ghé vào trên tay vịn cùng Yến Gia nói chuyện tào lao.

Lục Diêu vừa đi lên, hắn liền bị mấy cái túi gấm nhỏ trong tay anh hấp dẫn: “Đây là cái gì? Túi gấm bí bảo?”

“Vôi sống.” Lục Diêu cho hắn nhìn, nhưng không cho hắn chạm vào.

Cửa phòng không đóng, Ngu Liễu nhìn Lục Diêu đi vào đem mấy cái túi gấm nhỏ phân biệt đặt ở các góc trong phòng của hắn: “Cái này để làm gì?”

“Để hút ẩm.” Lục Diêu nói: “Trên núi ẩm ướt, cậu khả năng không thích ứng.”

Ngu Liễu: “Tôi không cảm thấy không thích ứng.”

Tương phản, hắn còn rất thích loại khí hậu mát lạnh ẩm ướt này, làm hắn liền ngay cả hô hấp cũng cảm thấy thực thoải mái.

“Khi một người ở một môi trường mới, trình độ cơ thể đối hoàn cảnh sẽ nhạy bén hơn đại não.”

Lục Diêu mở cửa đi ra, Ngu Liễu ngẩng đầu nhìn anh, một lọn tóc nhỏ sau gáy hắn bị gió thổi tung bay.

Cùng đại thụ phía sau phủ đầy hoa, cũng không biết là ai ở sấn ai.

Ngón tay rũ tại bên người của Lục Diêu giật giật, cuối cùng chỉ dùng mu bàn tay khẽ chạm vào mu bàn tay Ngu liễu, thực mau thu hồi: “Lạnh thì trở về phòng.”

Ngu Liễu thẳng đến khi thân ảnh Lục Diêu biến mất ở cầu thang mới nhận ra chỗ nào không đúng.

Người này coi hắn như đứa trẻ ba tuổi sao?

Trời mưa muốn hướng thẳng đến trong nhà mà chạy, trời lạnh trở về phòng toản?

Còn hai tiếng nữa mới đến bữa tối, Yến Gia bận đến mức không rảnh cùng hắn nói chuyện, hắn đem người có thể quấy rầy đều quấy rầy một lượt, cuối cùng ghé vào lan can nhàm chán mà đếm hoa trong sân.

Có thể nhìn ra được có rất nhiều loài hoa đã qua thời kỳ nở hoa, hiện tại phần lớn ra hoa là Cẩm Tú Cầu, có loại trồng trong chậu, có loại trực tiếp trồng xuống đất trong sân, màu sắc rực rỡ cơ hồ xưng bá toàn bộ sân.

Cẩm Tú Cầu có rất nhiều loại, kiến thức về hoa của Ngu Liễu rất hạn chế, chỉ biết một cái mùa hè vô tận.

Hắn đếm từng cây một, muốn đếm xem tổng cộng có bao nhiêu loại màu, mới vừa đếm đến một gốc cây màu hồng nhạt, gió bỗng nhiên nổi lên.

Ngu Liễu vừa ngẩng đầu nhìn trời, cũng chưa có thời gian giảm xóc, hạt mưa to đột nhiên rơi xuống dày đặc.

Trận mưa này thật sự lớn, so với những trận trước còn lớn hơn, âm thanh của ngàn vạn viên ngọc châu đập xuống ngói vang vọng bên tai, trên mặt đất chỗ lõm nước rất nhanh đã đủ để vỡ thành một loạt mưa bong bóng.

Vườn đầy hoa ở trong mưa gió lung lay sắp đổ.

Để ở trong sân như vậy bị mưa chúng thật sự không có việc gì sao?

Ngu Liễu vừa nghĩ tới, đã thấy Lục Diêu nhanh chóng ra khỏi đại sảnh, bấy chấp mưa tiến vào sân, nhanh chóng đem mấy bồn hoa gần tường sân đến dưới mái hiên.

Mưa đổ xuống trên người anh, thực mau một đầu một thân anh đã ướt đẫm.

Vừa đến bồn hoa hồng nhạt kia, không biết như thế nào, Lục Diêu tay phải phẳng phất đột nhiên mất đi sức lực, chậu hoa vừa rời mặt đất mấy tấc liền rơi xuống, quả cầu hoa run lên, rất nhiều cánh hoa rơi xuống.

Ngu Liễu bỗng chốc đứng lên.

Lúc hắn chạy xuống cầu thang, Lục Diêu đã không còn ở trong sân, chậu hoa lẻ loi ở chỗ đó, cách thật xa những chậu hoa khác, mưa đập đến nó ngã trái ngã phải, một bộ dáng cô lập thảm đạm.

Hắn không chút do dự vọt vào trong mưa, đôi mắt đều sắp không mở ra được.