Chương 9

Lục Diêu đi tới, thuần thục bế ngang Ngu Liễu lên: “Che dù.”

Văn Viễn nghe lời đi theo sau Lục Diêu, vừa che dù vừa đem dù che cho anh và Ngu Liễu.

“Cảm ơn.” Lục Diêu cầm lấy dù: “Em trở về nghỉ ngơi đi, anh đưa cậu ấy đi bệnh viện.”

Văn Viên: “Em không cần đi sao?”

Lục Diêu: “Không cần, anh một người là đủ.”

“Được rồi.” Văn Viễn đứng tại chỗ nhìn Lục Diêu vòng qua đầu xe đi lên chỗ ghế lái, bỗng nhiên nhớ ra cái gì vội vàng gọi hắn: “Lục ca, chờ một chút.”

Lục Diêu đang muốn mửa cửa xe, ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy?”

Văn Viễn: “Em vừa nghe cậu ấy nói trên người ngứa, anh xem có phải trừ bỏ phát sốt còn có dị ứng hay không?”

Lục Diêu không chú ý tới cái này.

Anh lên xe bật đèn lên, cúi người kéo cổ áo Ngu Liễu ra, anh phát hiện sau gáy hắn có vết mẩn đỏ giống như dị ứng, nhưng nó lẫn lộn với những dấu vết anh tạo ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên rất khó nhận ra.

Ngu Liễu tựa hồ thanh tỉnh chút, khó chịu mà mở hé mắt, đáng thương vô cùng, đuôi mắt lại nhiễm hồng mà anh quen thuộc.

Còn quý giá hơn anh nghĩ.

Lục Diêu nới lỏng cổ áo của hắn, lòng bàn tay thực nhẹ mà xoa ở chỗ sưng đỏ phát ngứa của hắn, thấp giọng dỗ dành: “Ngoan, lại chịu đựng một lúc nữa.”

Trong trấn chỉ có phòng khám nhỏ, không có bệnh viện, bệnh viện gần nhất ở dưới núi, lái xe mất khoảng nửa tiếng, bây giờ mưa to ảnh hưởng đến tầm nhìn, có thể còn chậm hơn.

Anh cởϊ áσ khoác khoác lên người Ngu Liễu, khởi động xe lái xuống núi, đèn pha ô tô lập loè, mưa bao phủ dày đặc.

Văn Viễn nhìn đèn xe ô tô biến mất trong màn mưa dày đặc, giúp Lục Diêu đóng cửa nhà trọ lại, cầm ô trong tay xoay người chạy trở về.

Đã gần mười hai giờ, chương trình cậu theo dõi sắp bắt đầu rồi.

Đêm khuya bệnh viện không có người.

Lục Diêu tìm được bác sĩ trực ban, thật nhanh tiến hành kiểm tra kê đơn thuốc, chờ đem người an trí trong phòng bệnh xong, Lục Diêu ngồi xuống bên giường, mới hoãn khẩu khí.

Kiểm tra không có gì nghiêm trọng, chính là có nhiều mệt mỏi.

Mệt mỏi cùng với phong hàn dẫn đến phát sốt, không biết dị ứng do đâu, người bệnh đến không thanh tỉnh phải truyền đường glucose.

Đường lên núi xóc nảy, nguyên bản là muốn hắn tắm rửa nghỉ ngơi thật tốt lại gọi hắn ăn cơm, trách anh không suy nghĩ chu toàn.

Tiến vào tiêm thuốc hạ sốt là một y tá trẻ tuổi. Biết rõ Ngu Liễu hiện giờ không có ý thức, Lục Diêu vẫn là quay đầu hắn dựa vào lòng bàn tay mình, kéo xuống cổ áo lộ ra bả vai, che đi đôi mắt hắn.

Trong phòng bệnh ánh đèn sáng choang, không giấu được một số dấu vết bí ẩn nào đó.

Y tá ánh mắt dừng ở trên người Ngu Liễu một đốn, ngay sau đó ngẩng đầu nhanh chóng liếc mắt Lục Diêu một cái, mặt có điểm nóng lên, bay nhanh tiêm xong.

Sợ truyền dịch quá nhanh, tay sẽ sưng tấy và đau đớn, Lục Diêu điều chỉnh tốc độ chậm nhất, lại tắt đèn trong phòng bệnh đi để Ngu Liễu ngủ đến thoái mái hơn, anh dựa vào ánh đèn từ hành lang chiếu miễn cưỡng cũng có thể nhìn vật.

Truyền xong một lọ đường glucose ít nhất mất một giờ, Lục Diêu dùng điện thoại tải phần văn kiện mà trợ lý gửi cho anh, một bên xem một bên thường sờ trán Ngu Liễu xem nhiệt độ cơ thể có giảm xuống hay không.

Trong lúc đó đầu Ngu Liễu lắc qua lắc lại, mờ hồ có dấu hiệu tỉnh lại.

Lục Diêu sờ sờ mặt hắn, nhẹ gióng trấn an: “Không sao, tiếp tục ngủ đi, ngủ một giấc liền không khó chịu.”

Quả nhiên Ngu Liễu rất nhanh an ổn lại, dựa vào tay hắn một lần nữa ngủ say.

Từ bảy giờ sáng, người trong bệnh viện dần đông lên, bác sĩ và y tá cũng bận rộn, tiếng bước chân đi tới đi lui ngoài hành lang làm Ngu Liễu tỉnh lại.

Hắn trợn mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng xoá, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trong không khí, lại không có phản ứng lại mình đang ở bệnh viện, ý thức còn dừng lại ở lúc đêm qua không thể động đậy.

Lúc này phát hiện có thể quay đầu, thấy Lục Diêu ngẩng đầu từ mép giường hắn lên, cũng không nghĩ tới hỏi anh sao lại ở đây, tự nhủ: “Tôi có thể động, quỷ đi rồi?”

Một câu đơn giản ngắn gọn, rất khó làm người khác đoán không ra hắn xác định trải nghiệm đã trải qua đêm qua thành quỷ áp giường.

Lục Diêu đáy mắt hiện lên ý cười, cũng không phản bác, theo ý tứ hắn ừ một tiếng: “Đi rồi, trên người có chỗ nào không thoải mái sao? Có hoa mắt chóng mặt hay không?”

“Không có, không chóng mặt.”

Hăn nói xong, một y tá ngoài hành lang bỗng nhiên cao giọng: “Phòng số ba, giường bệnh số ba ấn chuông, mau vào xem đi.”

Ngu Liễu lúc này mới hiểu ra: “Tôi tại sao lại ở bệnh viện?”

Lục Diêu: “Tối hôm qua cậu phát sốt.”

“A? Tôi không phải bị quỷ áp giường?”

Còn chưa kịp định hình, cằm đã bị một bàn tay vươn tới nắm lấy nâng lên, Lục Diêu nghiêng đầu cẩn thận nhìn nốt đỏ do dị ứng tối hôm qua, buông tay ra: “Từ khi nào bắt đầu thấy ngứa?”

Anh không nói còn tốt, vừa nói, Ngu Liễu liền cảm thấy trên người có điểm ngứa.

“Hẳn chính là… … sau khi tôi ngủ, bởi vì có muỗi vẫn luôn bay ở bên tai, tôi liền dậy tìm cắm bình nhang muỗi vào, nằm lại lúc sau liền bắt đầu không thoải mái.”

Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được muốn gãi, nhưng Lục Diêu đã nắm lấy tay hắn đè lại xuống giường: “Đừng gãi, chịu đựng một lúc.”

Ngu Liễu chỉ có thể dùng phía sau lưng cọ cọ, hỏi anh: “Tôi bị dị ứng sao?”

“Đúng vậy.” Lục Diêu nhét tay hắn vào lại trong chăn, đứng lên: “Nếu buồn ngủ thì ngủ thêm một lát, tôi đi mua đồ ăn cho cậu rồi sẽ về ngay.”

Đợi người đi rồi, Ngu Liễu nằm ở trên giường chuyên tâm sắp xếp lại mớ suy nghỉ hỗn độn.

Không phải là quỷ áp giường, là hắn bị bệnh.

Tối hôm qua hắn ngủ quá nhiều, hiện tại ngủ không được, lúc y tá tiến vào, hắn đang mở to mắt nhàm chán nhìn ngọn núi bên ngoài cửa sổ, bên trên lượn lờ sương trắng còn chưa tan.

“Tỉnh rồi, anh cậu đâu?” Y tá nhìn quanh phòng bệnh một vòng.

Ngu Liễu ngạc nhiên.

Anh? Anh giới thiệu mình với người khác như vậy?

Bọn họ cũng không giống nhau mà?

“Anh tôi, ách, hắn đi ra ngoài mua đồ ăn rồi.” Ngu Liễu mím môi, có chút nóng.

Y tá gật gật đầu: “Được, lát nữa hắn quay lại cậu bảo hắn đi đến bên phải đại sảnh lầu một lấy thuốc.”

Ngu Liễu nói được.

Y tá xoay người đi tới cửa nhớ tới điều gì đó, quay đầu lại cẩn thận châm chước một chút tìm từ: “Đúng rồi, nhắc nhở cậu một chút, bệnh tình này của cậu nguyên nhân chủ yếu là do mệt nhọc quá độ, tuổi trẻ khí thịnh có thể lý giải, bất quá thân thể quan trọng, cậu cũng nói với anh của cậu… … kiềm chế một chút, đừng quá tàn nhẫn quá.”

“?”

Ngu Liễu mờ mịt nhìn theo y tá rời đi.

Sau vài giây cánh cửa đóng lại, đột nhiên lĩnh ngộ được lời y tá nói, một cổ nhiệt khí toát ra từ đỉnh đầu.

Thời điểm Lục Diêu quay trở lại phòng bệnh, liền nhìn thấy người trên giường chui cả người vào trong chăn chỉ lộ ra đỉnh đầu.

Nghe thấy động tĩnh anh trở lại, hắn ở trong chăn thấp giọng nói: “Y tá kêu anh đi lầu một bên tay phải đại sảnh lấy thuốc.”

“Đã lấy.” Lục Diêu đặt thuốc cùng với sữa đậu nành và Tiểu Long Bao đã được đóng gói lên trên ngăn tủ: “Đừng nhịn, trước dậy ăn cái gì.”

Ngu Liễu từ trong chăn lộ ra một đôi mắt: “Tôi ở đây không có khẩu vị, có thể lên xe ăn được không?”

Lục Diêu nhướng mày: “?”

Ngu Liễu: “Chúng ta quay về nhà trọ đi.”

Hắn không thể ở nơi này nữa.

Xuất viện cần người nhà ký tên, lúc Lục Diêu ký tên, Ngu Liễu lưu tâm ở bên cạnh nhìn, ồ, thì ra là Diêu này.

Chữ cũng không tồi.

Mưa tạm thời ngừng, mặt đất nửa khô nửa ướt, Ngu Liễu tránh vũng nước trở lại trên xe, chờ lúc Lục Diêu lên xe, thành khẩn nói lời cảm ơn: “Thật ngại quá, làm phiền anh cả đêm.”

“Không phiền toái.” Lục Diêu dừng một chút: “Không cần khó xử, không phải lỗi của cậu.”

Không phải lỗi của hắn.

Ngu Liễu tổng cảm thấy những lời này còn có ẩn ý.

Nhớ tới lời nói của y tá trong phòng, Ngu Liễu vội vàng chớp mắt, cúi đầu ấn vài cái chốt mở của cửa sổ xe.

Không thế nào, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy không có chỗ đặt tay.

May mắn Lục Diêu kịp thời đem thức ăn đưa tới.

Trở lại trong thị trấn, Lục Diêu thả Ngu Liễu xuống trước cửa nhà trọ: “Thời gian còn sớm, chưa ăn no, đi đến phòng bếp ở phía sau tìm dì nấu cơm cho.”

Còn dư lại rất nhiều Tiểu Long bao, Ngu Liễu cho rằng anh không phát hiện, không có cách khác, đồ ăn này hắn từ nhỏ đến lớn chưa ăn bao giờ.

Sắp tám giờ, ở trước khi dì nấu ăn tan ca mười phút Ngu Liễu đến gọi một phần mì.

“Vậy dì cho con thêm ít tương Thiệu tử hảo, ăn sẽ ngon hơn.” Dì nấu nước sôi, bỏ mì vào, bắt đầu trộn gia vị.

Ngu Liễu đi một vòng quanh phòng bếp, thấy phía xa nhất có một đĩa cơm chiên, nhìn không tồi, chính là hình như đã lạnh, không bốc hơi.

Dì ngẩng đầu thấy, cười nói: “Cái kia hẳn là tối hôm qua Tiểu Lục làm, không biết vì sao lại không ăn, ta sáng nay đến đã thấy ở trên bàn, nga đúng rồi.”

Bà lại nghĩ tới điều khác: “Trong nồi còn hầm đường phèn tuyết lê, chắc cũng là tiểu Lục làm, ta nghe giọng cậu bộ dạng cũng không thoải mái, vừa đúng lúc uống để giải khát, ta hâm nóng cho cậu.”

Trên đường trở về, Ngu Liễu còn đang thắc mắc tại sao tối qua Lục Diêu lại vào phòng mình, không nghĩ tới lại biết được đáp án nhanh như vậy.

Phải nói rằng ở trong mắt hắn, khí chất của Lục Diêu chính là loại có thể vác AK một cái cái loại này, cảm giác tránh ở phía sau là có thể theo anh thao thiên nhật địa. Thoạt nhìn nấu cơm hầm canh, đặt bàn tính loại sự tình này đặt ở trên người anh chợt vừa thấy rất không khoẻ, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, lại cảm thấy không sao cả, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, vạn sự đáng tin cậy hợp lại cùng ở trên người anh cũng thực phù hợp.

Hắn đối với những việc hôm qua có những mảnh vỡ ký ức vụn vặt, biết có người ở bên cạnh hắn một tấc cũng không rời, ngẫu nhiên còn có thể cảm nhận được cái trán được nhẹ nhàng chạm vào một chút.

Ban đầu còn tưởng con quỷ áp giường mệt mỏi xuống giường nghỉ ngơi một chút… …

Bất quá đột nhiên sinh ra cảm xúc nào đó, đã bị Ngu Liễu kiên định trấn áp xuống.

Không được, không thể cảm thấy ngượng ngùng.

Hắn thực lý trí mà nghĩ, nếu không phải tại anh hắn cũng sẽ không bị trận bệnh này, thân là nam nhân, hành tẩu giang hồ không thể không tự mình ý thức.

Sau đó tiếp nhận một chén canh tuyết lê từ tay dì uống cạn, sau đó bưng bát mỳ mới nấu lên: “A di, khả năng phiền dì lại nấu thêm một phần, ông chủ Lục sắp trở về, anh ấy cũng chưa ăn sáng.”

——

Lục Diêu đỗ xe xong đi bộ trở về, không có lập tức trở về nhà trọ, mà là đi đầu phố tìm Văn Viễn một chuyến.

“Đã về rồi?” Văn Viễn nhìn thấy người lập tức đứng dậy: “Thế nào, cậu ấy khá hơn tý nào chưa?”

“Không sai biệt lắm.” Lục Diêu nói: “Có quần áo thừa không, cho anh mượn mấy bộ, lần sau mời em ăn cơm.”

Văn Viễn ôm điện thoại a một tiếng: “Có, nhưng quần áo của em anh mặc không vừa mà?”

Lục Diêu: “Không phải anh mặc, cậu ấy lấy sai vali, quần áo đều để ở bên trong.”

Văn Viễn nháy mắt đã hiểu: “Nga! Được, anh chờ em một lát.”

Cậu xoay người đi lên lầu, rất nhanh cầm hai bộ quần áo xuống đưa cho Lục Diêu, nói: “Thật ra mùa hè mặc quần áo rộng rãi thoái mái hơn, anh đưa quần áo của anh cho cậu ấy mặc cũng không sao.”

Lục Diêu nhận lấy: “Quần áo của anh ở nơi này phần lớn đều là vải thô, cậu ấy mặc sẽ không thoải mái.”

Ở nhà trọ đều là quần áo mấy năm trước anh tuỳ tiện đóng gói mang đến, thay giặt qua nhiều lần, anh da thô thịt dày, căn bản không có nhu cầu, trong ý thức của anh, nếu như quần áo không bị hư hỏng, đều có thể mặc được.

“Oa nga ~” Văn Viễn kéo dài giọng, ghé vào trên quầy vẻ mặt bát quái: “Chiếu cố cẩn thận như vậy, cậu ta là gì của anh a?”

Lục Diêu xốc hạ mí mắt, khí định thần nhàn: “Chủ nợ của anh.”

——

Sau khi ăn xong, Ngu Liễu trở lại phòng đi tắm, mới vừa nằm ở trên giường nghịch điện thoại một lát liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Ngủ rồi?” Là âm thanh của Lục Diêu.

“Chưa.” Ngu Liễu từ trên giường ngồi dậy, thấy Lục Diêu đẩy cửa đi vào, trong tay ôm một chồng quần áo cùng một tuýp thuốc mỡ: “làm sao vậy?”

“Bôi thuốc.” Lục Diêu lời ít mà ý nhiều, đem quần áo đặt lên găn tủ gần đó.

Ngu Liễu động tác tự nhiên duỗi tay nhận lấy thuốc, Lục Diêu lại không có ý tứ cho hắn: “Đều là ở sau lưng, cậu xác định có thể tự mình bôi thuốc sao?”

Ngu Liễu yên lặng thu tay về.

“Tôi bôi cho, cởϊ áσ ra đi.”

Lục Diêu xoay người từ trong ngăn tủ lấy ra một gói tăm bông y tế mới, mở ra, quay đầu lại liền thấy Ngu Liễu đang ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Anh nhướng mày: “Làm sao vậy?”

“Xấu hổ.” Ngu Liễu gãi gãi sau tai: “Có thể không cởi không?”

Lục Diêu vì sự thẳng thắn của hắn mà trầm mặc một lát: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Ngu Liễu vội vàng cởϊ áσ, nằm trở lại trên giường, đầu vùi vào khe hở giữa hai đầu ngón tay, vành tai ửng đỏ.

Ngu Liễu rất gầy, thời điểm tối hôm qua Lục Diêu ôm hắn thì đã biết, tựa hồ còn không nặng bằng bao cát lúc anh đeo lên núi khi huấn luyện, bây giờ trực giác bằng mắt thường càng trực quan.

Bờ vai của hắn không thể nói là rộng, khung người quá nhỏ và dáng người gày gò cố định.

Cổ thon dài, đi xuống là xương bả vai hơi nhô ra, giữa sống lưng có một vòng cung trũng xuống rõ ràng, tiếp đó là vòng eo thon, có thể nhìn thấy rõ đường viền của hai ao eo.

Trên eo còn lưu lại ấn ký màu xanh nhạt rõ ràng, không phải do dị ứng tạo thành, càng giống như là do ngón tay dùng sức véo ấn lưu lại.

Ngu Liễu quá trắng, khiến những dấu vết này đặc biệt dễ thấy trên cơ thể hắn, thậm chí còn tạo ra một vẻ đẹp mỹ lệ không thể diễn tả được.

Lục Diêu ánh mắt loé loé, yên lặng quét mắt một lượt, anh suy nghĩ một giây xem thuốc trên những dấu ấn này có tác dụng hay không, sau khi kết luận không được anh ngồi xuống bên giường, dán mắt vào những vết sưng đỏ do dị ứng gây ra.

Khi thuốc lạnh lẽo bôi lên làn da, cảm giác kí©h thí©ɧ xa lạ làm Ngu Liễu không tự chủ được súc bả vai run lên một chút.

Xương bả vai hình dáng xinh đẹp giống như sắp sinh ra một đôi cánh.

“Đừng sợ.” Lục Diêu nhìn vành tai đỏ bừng sắp nhỏ ra máu của hắn: “Sẽ không đau, cũng sẽ không lưu lại sẹo.”

Ngu Liễu rầu rĩ nói: “Tôi biết.”

Lục Diêu động tác rất nhẹ, những chỗ được bôi thuốc rất nhanh liền không ngứa, mát lạnh, thực thoải mái.

Ngu Liễu dần dần quen với xúc giác như lông vũ bị cào, thả lỏng lại, nghe tiếng chuông đồng theo gió thổi vào màng nhĩ, có điểm mệt rã rời.