Chương 2: Cố Thế tử

Sáng sớm hôm sau, trời quang mây tạnh.

Cẩm Ngọc đúng giờ đánh thức Nguyễn Bạch, tỳ nữ vừa hầu hạ nàng rửa mặt vừa nhẹ giọng thuật lại những gì Tướng quân đã dặn .

“Sau khi rửa mặt chải đầu xong thì ra sảnh ngoài trước, khách quý đã đến phủ.”

Nguyễn Bạch vừa mới tỉnh ngủ nên đầu óc vẫn còn chút mơ hồ, nghe tỳ nữ nói khách quý đã tới, tiểu cô nương lập tức tỉnh táo hơn không ít, nàng ngồi trước gương để Cẩm Ngọc trang điểm cho mình.

Thật ra nếu theo lẽ thường, có khách đến phủ, nữ quyến nên tị hiềm mà không ra sảnh ngoài.

Nhưng Nguyễn Bạch biết nguyên nhân cha nàng làm thế, vì thế cũng không nói ra chỗ bất thường đó.

Đợi sau khi trang điểm xong, Nguyễn Bạch bước ra sảnh, trong lòng nàng cũng tò mò với vị khách quý này.

Mà lúc này ở sảnh ngoài lại là một mảnh yên tĩnh, Nguyễn Chính Kình lâu lâu lại nâng chén phẩm trà, thấy người nọ dù đợi lâu nhưng cũng không có chút không kiên nhẫn nào, đáy lòng ông càng thêm an tâm vài phần.

Thấy canh giờ đã sắp đến, ông liền tùy ý nói với người nọ vào câu, để tiểu nữ nhi của ông không nghi ngờ.

Khi Nguyễn Bạch bước đến sảnh ngoài, vừa đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại khô cằn của bọn họ, nàng nhịn không được cong môi, nhưng lại cố đè nén xuống.

Cũng làm khó cho một người không hay nói chuyện phiếm như cha hôm nay phải cố nói chuyện với người ta.

“Cha.” Nàng gọi một tiếng, Nguyễn Chính Kình lập tức quay đầu lại, ông nhếch miệng cười, trong ánh chứa đầy sự kiêu ngạo như sợ người khác không biết mình cực kỳ yêu thương nữ nhi.

Nguyễn Chính Kình vẫy tay với tiểu nữ nhi, Nguyễn Bạch lập tức bước nhanh qua, ông đột nhiên nói, “Vị này chính là Cố thế tử.”

Ông chắp tay với người nọ, “Tiểu nữ tuổi còn nhỏ ham ngủ nên đã bắt thế tử phải chờ lâu, mong thế tử thông cảm.”

Nguyễn Bạch cũng đúng lúc hành lễ với nam tử, tuy vẫn còn chút non nớt nhưng cũng không mất đi sự hào phóng.

“Gặp qua Cố thế tử.”

Theo sau là một giọng nam lạnh nhạt vang lên, nghe không ra cảm xúc gì, chỉ cảm thấy mát lạnh như hàn ngọc, lộ ra từng cơn lạnh nhè nhẹ.

“Không ngại.”

Nguyễn Bạch ngước mắt lên nhìn, nam tử mặc y phục trắng, mặt mày anh tuấn, khi phẩm trà nhấc tay lên cực kỳ ưu nhã.

Nghe thấy nam tử đáp lại, Nguyễn Bạch thu hồi tầm mắt, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.

Lại là Cố Thế tử.

Cố Thế tử là nhân vật được các tiểu thư thế gia bàn luận nhiều nhất.

Nguyễn Bạch đơn thuần, nàng cũng nhạy bén cảm giác được thiện ác của mỗi người với mình, vì thế nàng không thích một vài cô nương nói chuyện như giấu kim trong bông, nên cũng không qua lại với bọn họ.

Sự hiểu biết của nàng với Cố Thế tử cũng chỉ dừng lại ở nghe đồn người này lạnh nhạt, không thích nói chuyện.

Hôm nay gặp mặt, nàng cảm thấy lời đồn đó không phải giả.

Chỉ là còn phải thêm tám chữ - mặt mày như ngọc, thanh lãnh như tuyết.

Cố Cận Ngôn không tiếng động mà liếc nhìn tiểu cô nương, vừa nhỏ vừa an tĩnh, thoạt nhìn rất ngoan, không ồn ào cũng không kệch cỡm thích ra vẻ, ấn tượng trong lòng hắn với nàng cũng khá tốt.

Người hầu Song Dịch đứng bên cạnh thấy thế tử đã uống hết trà trong chén nên đổ thêm trà vào.

Lúc Song Dịch thêm trà, bỗng nhiên có hai hạ nhân cuống quýt chạy vào nhỏ giọng nói vào tai Nguyễn Chính Kình vài câu, ông lập tức thay đổi sắc mặt, chắp tay với Cố Ngôn Cận.

“Cố thế tử, có chuyện khẩn cấp cần ta đi giải quyết, xin thế tử thứ lỗi, mong thế tử có thể thông cảm ở đây chờ một lát.”

Cố Ngôn Cận nâng chén trà vừa được Song Dịch rót đầy lên nhấp một ngụm, hắn chỉ nói hai chữ ngắn gọn, “Không sao.”

Nguyễn Chính Kình ôm quyền xin lỗi với Cố Ngôn Cận, sau đó quay sang dặn dò Nguyễn Bạch, “Bạch Nhi, con thay cha tiếp đãi Cố thế tử, cha sẽ nhanh chóng trở về.”

“Vâng.”

Nguyễn Bạch gật đầu, trong lòng lại nghĩ biểu tình vừa rồi của cha cũng quá cứng đờ, người tinh tế vừa nhìn là biết ông ấy đang giả vờ, nhưng nàng cũng không thể vạch trần cha, chỉ là nhịn cười nên ngực có chút đau.

Đợi Nguyễn Chính Kình rời đi, Nguyễn Bạch hành lễ với Cố Ngôn Cận lần nữa, “Gia phụ có chuyện quan trọng không thể tiếp đãi thế tử, mong Thế tử thông cảm. Mấy ngày trước trong phủ vừa mua Quân Sơn ngân châm, để tiểu nữ bảo hạ nhân pha trà cho Thế tử.”

Cố Ngôn Cận hơi gật đầu, Nguyễn Bạch thấy thế liền gọi Cẩm Ngọc đi chuẩn bị.

Trong lúc chờ đợi, sảnh ngoài vẫn là một mảnh yên tĩnh, Nguyễn Bạch cảm thấy hơi mất tự nhiên, nàng đang nghĩ đến một vài chuyện để đỡ cảm thấy nhàm chán thì Cẩm Ngọc đã quay lại, đồng thời trong lòng còn ôm một con chó nhỏ màu trắng như tuyết.

“Sao lại mang Tiểu Cẩu Nhi lên đây?” Nguyễn Bạch đón lấy chó nhỏ, dù miệng mắng nhẹ nhưng khóe môi lại cong lên, rõ ràng là rất vui.

“Tiểu Cẩu Nhi vừa tỉnh lại không nhìn thấy tiểu thư nên làm loạn, hạ nhân không dám đánh cũng không dám ngăn cản nó nên đành để nô tỳ mang nó đến cho tiểu thư.”

Cẩm Ngọc thấp giọng nói, nhìn cục bông nhỏ Tiểu Cẩu Nhi trong lòng Nguyễn Bạch vừa thấy bực vừa thấy buồn cười,

“Tiểu thư xem, vừa mới đến gần tiểu thư là nó lập tức ngoan ngoãn.”

Nguyễn Bạch cong môi cười, nàng nhẹ nhàng vuốt lông cho chó nhỏ, nó cũng thân mật làm nũng mà cọ vào tay nàng.

Cố Ngôn Cận ngồi một bên nhìn tiểu cô nương ôm chó trắng vuốt ve, lại nhớ Nguyễn Tướng quân từng nói qua tên của nàng, còn cười nói nàng đôi lúc cực kỳ ngoan ngoãn, nhưng chờ đến khi thả lỏng cảnh giác liền chuồn ra ngoài chơi, đột nhiên cảm thấy con vật nàng đang ôm trên tay không nên là chó, nó phải là thỏ mới đúng.

Nguyễn Bạch không biết suy nghĩ trong lòng Cố Ngôn Cận, nàng đang đắm chìm trong cảm giác mềm mại khi sờ lông của Tiểu Cẩu nhi, nhưng ôm một lát, thân thể yếu ớt của nàng cũng không chịu nổi, hơn nữa cứ bỏ mặc khách quý thế này thì cũng không được, vì thế nàng liền cong lưng đặt cún con lên mặt đất.

Trước kia Tiểu Cẩu Nhi đều nằm dưới chân nàng, yên lặng ở cạnh nàng, nhưng hôm nay không biết vì sao mà nó chỉ nằm bò một lát rồi ngoe ngẩy đứng lên đi đến chỗ Cố Ngôn Cận.

Đợi đến khi Nguyễn Bạch kịp phản ứng, Tiểu Cẩu Nhi đã nhẹ nhàng đi đến chân Cố Ngôn Cận, nó đi quanh hắn một vòng, sau đó ngửi góc áo hắn, lại cắn một chút, rồi vui sướиɠ không ngừng vẫy đuôi.

Cố Ngôn Cận hơi ngẩn người, nhìn con có nhỏ đang vẫy đuôi cố gắng cắn góc áo hắn, nó còn định kéo hắn đứng dậy, khiến Cố thế tử có chút vô thố.

Hắn không thích, cũng không ghét động vật nhỏ, nhưng vì từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng nên động vật cũng không thích thân cận với hắn.

Hắn chưa từng được trải qua cảm giác được động vật thân cận gần gũi, lúc này góc áo đột nhiên bị cắn, hắn nhìn chó nhỏ mà không biết nên làm thế nào.

Nguyễn Bạch vốn định lập tức đi qua bế Tiểu Cẩu Nhi lên để nó không phải chịu ấm ức, có một vài vị quý nhân không thích chó mèo, bọn họ cảm thấy phiền phức nên sẽ dùng chân đá chúng, nàng lo lắng Cố Ngôn Cận cũng như thế.

Nhưng thấy phản ứng đầu tiên của Cố Ngôn Cận vẫn chưa đá văng tiểu Cẩu Nhi ra, trên mặt cũng không có biểu tình chán ghét, nên nàng cũng không vội bước lên chỉ đứng một bên nhìn.

Tiểu Cẩu Nhi thấy Cố Ngôn Cận không để ý đến nó nên nó lại đi vòng quanh, thay đổi một vị trí khác để cắn góc áo, chơi vô cùng vui vẻ.

Cố Ngôn Cận thử nhẹ nhàng kéo góc áo ra, nhưng Tiểu Cẩu Nhi cắn rất chặt, sau khi kéo vài cái vẫn không lấy ra được nên hắn cũng đành mặc kệ.

Song Dịch âm thầm bật cười, thấy Cố Ngôn Cận nhàn nhạt đảo mắt qua nhìn, ánh mắt lạnh đến mức khiến Song Dịch giật mình, lúc này Song Dịch mới vội cúi đầu nói với Nguyễn Bạch, “Nguyễn tiểu thư, có thể cho người ôm chó nhỏ đi không? Thế tử từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với những động vật này nên không thích ứng lắm.”

Nguyễn Bạch lúc này mới bế Tiểu Cẩu Nhi lên, hảo cảm trong lòng nàng với Cố Ngôn Cận cũng tăng lên không ít.

Người không tiếp xúc những động vật nhỏ lại theo bản năng mà không có ác ý với chúng chắc chắn sẽ không phải người xấu.

Vậy thì nàng cũng thoáng an tâm về tương lai của mình hơn.

Nguyễn Bạch âm thầm thở dài, khi lấy lại tinh thần thì đột nhiên nghe thấy Cố Ngôn Cận lên tiếng hỏi, “Con chó nhỏ này tên là gì?”

“Tiểu Cẩu Nhi.” Nguyễn Bạch cười nhẹ nhàng, “Nó tên là Tiểu Cẩu Nhi, không còn tên khác, gọi như vậy rất thoải mái.”

Tay Cố Ngôn Cận gõ nhẹ lên mặt bàn, hắn gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Một lát sau, hắn lại hỏi, “Muội rất thích nó?”

“Ta và Tiểu Cẩu Nhi tình cảm rất tốt, ta đã nuôi nó hơn ba năm rồi.” Nguyễn Bạch nghiêm túc trả lời.

Cố Ngôn Cận suy tư gì đó.

“Ngày thường nó có hay làm loạn không?”

“Có chút nghịch ngợm, nhưng ở bên cạnh ta thì nó sẽ rất ngoan.”

Trong lúc mơ hồ, Nguyễn Bạch hình như nhìn thấy gương mặt Cố Ngôn Cận hơi cứng đờ, sau đó hắn nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Sau khi suy ngẫm, nàng liền hiểu vì sao hắn lại như thế.

Cố Ngôn Cận còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng đúng lúc này Nguyễn Chính Kình đã trở về, vừa đi ông vừa cười sang sảng, nên hắn cũng không tiện mở miệng.

Khi không nói chuyện, Cố Ngôn Cận vẫn là dáng vẻ lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần.

Nhưng Nguyễn Bạch lại nhớ rõ ràng biểu tình vô thố trong chớp mắt vừa rồi của hắn.

Nguyễn Chính Kình thấy mục đích hôm nay đã đạt được nên trao đổi một ánh mắt với Cố Ngôn Cận, sau đó hắn liền đứng dậy cáo từ.

Sau khi dùng bữa trưa, Nguyễn Bạch trở về viện mình chơi đùa với Tiểu Cẩu Nhi, hôm nay nàng không muốn ra phủ, lúc này cha có lẽ đang tâm phiền ý loạn, nàng không muốn gây thêm phiền phức cho cha.

“Cẩm Ngọc, cha đang ở thư phòng sao?”

“Vâng tiểu thư, Tướng quân đang ở trong thư phòng.”

Nguyễn Bạch tùy tiện nhặt một cành cây lên, Tiểu Cẩu Nhi lập tức ngậm lấy, nàng nhẹ nhàng xoa đầu nó.

“Chắc cha đang ở thư phòng đi qua đi lại.”

“Nô tỳ ở ngoài cửa nghe một lát, hình như là thế.”

Nguyễn Bạch thở dài nhìn Tiểu Cẩu Nhi vui vẻ cắn cành cây.

Mỗi lần cha không quyết định được chuyện gì đó thường đi qua đi lại trong thư phòng, đến bây giờ thói quen này vẫn như thế.

Nhưng sự do dự của Nguyễn Chính Kình cũng khiến Nguyễn Bạch có chút vui vẻ.

Dù chỉ còn một biện pháp này, nhưng cha vẫn lo lắng cho nàng.

Mà điều duy nhất nàng có thể làm có lẽ cũng chỉ là ngoan hơn để khiến cha an tâm thôi.