Chương 1: Người vợ bao tải

Chương 1. Người vợ bao tải

Editor: Cheetosh

“Cửu Phong, ngươi có số bao nhiêu?” Vương Hữu Điền nhón mũi chân nhìn mấy bao tải bên dưới cây tùng lâm.

“Số 24.” Nói lời này là Tiêu Cửu Phong đang đĩnh đạc ngồi ở trên tảng đá, tay quạt lá phong, áo ngắn vải thô rộng mở, ngực tinh tráng rắn chắc đẫm mồ hôi. Từng giọt mồ hôi chảy dọc xuống lưng quần căng chặt.

“Số 24, đúng là thảm, chờ đến lúc ngươi chọn thì người tốt đã được đem đi hết rồi.” Vương Hữu Điền tràn đầy chờ mong, liều mạng muốn nhìn rõ ràng động tĩnh của bao tải, nhưng căn bản thấy không rõ, khoảng cách quá xa, cán bộ xã hiện tại còn chưa cho xem đâu: “Ta số 8, ta đoán có thể chọn được một cái tốt, ngươi nói xem làm sao mà chọn đây? Cách xa quá không thấy rõ!”

Tiêu Cửu Phong không đáp lời, hắn tiếp tục quạt, nhìn ngọn núi xa xa, giống như không để ý tới cái này.

Vương Hữu Điền sầu não trong lòng, hắn năm nay đã 29 tuổi, già đầu rồi, vốn chỉ có thể cô đơn suốt đời, đừng nghĩ đến cưới vợ, ai ngờ vừa lúc biết được một sự kiện rất tốt.

Ngọn núi cách tám trăm dặm trước kia cũng là một nơi đông đúc, có vài am ni cô hương khói tràn đầy, vốn dĩ đã tồn tại bao nhiêu năm, đại cô nương tiểu tức phụ đều sẽ đi lên trên núi thắp hương bái Phật cầu bình an hoặc là cầu đứa con trai gì đó, kết quả mấy năm nay, bài trừ phong kiến mê tín, mọi người không còn lên núi thắp hương bái Phật, hơn nữa hiện tại lại thiếu thốn lương thực, các ni cô đói đến da bọc xương.

Làm sao bây giờ, không thể để người đang sống sờ sờ đói chết, vì thế cán bộ công xã liền nghĩ cách an trí các nàng, hỏi ý kiến các nàng, có vài người nguyện ý về nhà, số còn lại đều nói không có nhà để về, thậm chí có vài người vẫn nhớ rõ nhà của mình nhưng cũng nói không muốn trở về, trở về nhất định sẽ bị bán đi.

Nhóm cán bộ nhóm lần nữa giải thích cho các nàng rằng hiện tại đã sớm giải phóng, là xã hội mới, sẽ không được phép bán con, nhưng bọn họ chính là không muốn trở về.

Không có cách nào khác, công xã đành phải nghĩ ra biện pháp trước mắt để an trí các nàng, nhưng nhiều ni cô như vậy, ăn cơm cũng là vấn đề lớn, làm sao để lo hết đây? Hỏi ý kiến, các nàng đều nói nghe theo an bài của tổ chức.

Nếu vậy, tổ chức liền nói các ngươi hoàn tục rồi làm mai mối, tìm một nam nhân gả đi, cả nhóm ni cô e thẹn không hé răng, đó chính là đáp ứng rồi.

Đồng ý rồi thì dễ làm, công xã liền bắt đầu giật dây cho mọi người, nhưng nhiều ni cô như vậy, mai mối cũng không phải việc dễ dàng, công xã mệt đến quá sức, chạy đông chạy tây nơi nơi giới thiệu, cũng không thành được mấy đôi.

Hỏi lại ni cô, các ngươi sao không chịu về nhà, bọn họ liền khóc chít chít, nhất quyết không trở về, nói không có nhà để về, chúng ta đều nghe theo tổ chức.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Công xã phụ trách việc này thật sự không có biện pháp nào khác. Các ngươi đúng là làm ta đau đầu!

Có người ra chủ ý, nói ni cô chui vào bao tải, nam nhân ở dưới chân núi dựa theo số chọn lựa, chọn trúng bao nào liền lấy người đó, không được xem ngoại hình, nam không được ghét bỏ chọn trúng ni cô xấu, ni cô cũng không thể ghét bỏ đàn ông xấu chọn mình.

Ai ngờ đến, một đám ni cô lần này không một ai phản đối, các nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, hận không thể tìm một nơi trú thân sớm một chút, không chọn, sớm chọn cũng không bằng Bồ Tát nhìn đẹp, tùy tiện tìm một người gả cho, còn nói loại sự tình này tùy duyên, mặc cho số phận là được.

Cán sự Vương cũng rất buồn bực, tại sao lúc giới thiệu làm mai cho thì các ngươi kén cá chọn canh, bây giờ lại đồng ý cách gả ngẫu nhiên như thế? Tâm tư phụ nữ thật đúng là khó nắm!

Tuy nhiên đồng ý đã là tốt rồi, công xã đã thông báo cho mười mấy đại đội sản xuất ở năm thôn trang phía dưới, đàn ông độc thân từ 25 tuổi đến 35 tuổi đều có thể lên núi cưới vợ.

Tin tức này vừa ra, toàn bộ đàn ông đại đội sản xuất năm thôn trang đều sôi trào, thời buổi này nghèo, bao nhiêu người không cưới được vợ vốn định cả đời sống một mình, công xã thế nhưng lại phát vợ, loại chuyện tốt này cần phải chạy nhanh chân.

Vì thế đàn ông thỏa mãn điều kiện đều tắm rửa gội đầu, mặc vào bộ quần áo tốt nhất của chính mình, chạy tới giữa sườn núi, chuẩn bị nhận vợ.

Vương Hữu Điền nắm chặt tay, nín thở nhìn đến bên kia, xấp giấy trong lòng bàn tay đều thấm ướt.

“Cũng không biết ta có thể chọn được gì, chọn được ni cô còn trẻ thì tốt, lỡ như chọn trúng một ni cô già ốm yếu, ta đây liền xong đời.” Vương Hữu Điền lo lắng nhắc mãi, hắn nghe người ta nói, nơi đó có mấy ni cô lớn tuổi, chọn loại này, sẽ không còn là vợ mình nữa mà chính là rước về một người mẹ để hầu hạ, đến lúc đó nước mắt không có chỗ để chảy.

Vương Hữu Điền cứ mãi than phiền như vậy, cán sự Vương bên kia lên tiếng: “Mau lại đây, trước ký tên, ký xong đi qua kia dựa theo dãy số xếp hàng nhận vợ!”

Lời này vừa ra, đám đàn ông đều xông xáo đứng lên, sôi nổi giơ tờ giấy đoàn trong tay.

“Ta là số 3!”

“Ta, ta là số 1, ta chọn đầu tiên!”

“Ta là số 6!!”

Vương Hữu Điền cũng chạy nhanh tới: “Ta là số 8!”

Tiêu Cửu Phong số 24, hắn cũng không đến chọn theo số, định chọn lấy cái dư lại, cũng không vội, thong thả ung dung đứng đằng sau đám người.

Cán sự Vương cầm loa bắt đầu hô: “Dựa theo dãy số, từ số 1 đến số 29 bắt đầu chọn, không cho chạm vào bao tải, không được do dự, kêu số nào lập tức tiến lên chỉ một cái, chỉ được cõng bao tải một đường xuống núi, ai cũng không được nửa đường mở ra, cần thiết thì về nhà lại mở ra xem, đây là bắt buộc, về đến nhà thì liền là vợ của các ngươi! Sau khi cưới phải đối xử tốt với vợ, ngày khác đi làm giấy hôn thú, không được đánh vợ, không được bỏ đói vợ, không được mắng vợ, bằng không vợ các ngươi mà lại đây cáo trạng ta đánh chết các ngươi!”

Lời này ý tứ rất đơn giản, chọn trúng nửa đường không thể mở ra, về đến nhà mới được xem, cán bộ không phụ trách, dù sao đã tiến vô nhà ngươi thì là vợ của ngươi, tốt xấu xấu đẹp gì cũng chỉ có thể chấp nhận! Ngươi cũng không thể khi dễ vợ, bằng không liền no đòn!

Cả đám nghe xong, sôi nổi tỏ vẻ không ý kiến, có thể có vợ đã tốt lắm rồi, dạng gì cũng không chê, đem về nhà khẳng định cung phụng!

Bọn họ xếp hàng ký tên, ký tên một cái đi qua nhận một cái, bên cạnh có người nhìn chằm chằm, không cho chạm vào bao tải, không được kén cá chọn canh, còn có người đằng sau thúc giục, sợ hắn chọn cái tốt đi rồi.

Nhưng kỳ thật chọn người kia xong trong lòng cũng e ngại, cách bao tải to, đừng nói đẹp xấu, ngay cả béo gầy tuổi tác cũng không biết, nào biết dạng gì, một chân bước ra đi, ngón tay chỉ một cái, đây là mệnh trời sắp đặt.

Được một người hiền huệ thành thật thì quá tốt, chẳng may gặp một người xấu tính cũng chỉ có thể nhận.

Người đầu tiên căng da đầu chỉ một cái, cõng bao tải rời đi.

Người thứ hai căng da đầu chỉ một cái, cõng bao tải rời đi.

Đến phiên Vương Hữu Điền, hắn muốn chọn cái tốt, nhưng hắn không biết chọn như thế nào cả, người phía sau thúc giục: “Chọn một cái đại đi, có vợ đã là tốt rồi, ngươi còn tưởng chọn một nàng tiên về à!”

Vương Hữu Điền không có biện pháp, cũng chạy nhanh chọn một cái, cõng đi, cúi đầu đi nhanh xuống núi, không dám quay đầu lại.

Cuối cùng gần như tất cả đều đã chọn hết, đến phiên Tiêu Cửu Phong, hắn nhặt cái bao tải gần nhất rồi cõng lên đi về.

Hắn là lính xuất ngũ, trời sinh cao to, là người đô con nhất trong đám đàn ông ở đây, sức lực cũng lớn nhất, cõng một bao tải không thành vấn đề, sải bước hướng xuống dưới chân núi.

Đi không bao xa, liền đuổi kịp Vương Hữu Điền, Vương Hữu Điền đang lén lén lút lút với cái bao tải, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vương Hữu Điền vừa thấy hắn đến, liền vội quay đầu lại hỏi: “Ngươi chọn dạng nào thế?”

Tiêu Cửu Phong: “Không biết, vừa rồi không phải đã ký tên sao, không cho mở ra xem.”

Vương Hữu Điền chột dạ: “Kỳ thật trộm nhìn xem cũng được mà, dù sao cũng không ai biết.”

Tiêu Cửu Phong liếc mắt nhìn hắn: “Vậy ngươi xem đi, ta đi trở về.”

Vương Hữu Điền chạy nhanh cõng bao tải của mình: “Ta đây cũng không nhìn.”

Tiêu Cửu Phong bước lớn, thong dong mạnh mẽ đi thẳng, Vương Hữu Điền lại có chút cố hết sức.

“Cửu Phong, ngươi sao một chút cũng không mệt?”

“Không thấy mệt.”

“Cửu Phong, sao ta thấy bao tải của ngươi lớn hơn của ta?”

Tiêu Cửu Phong không đáp lời.

Vương Hữu Điền nhìn bao tải của Tiêu Cửu Phong, nhìn nhìn lại bao tải chính mình, rốt cuộc khẽ cắn môi: “Cửu Phong, ngươi thật không chọn hả, tùy tiện cõng một cái liền đi?”

Tiêu Cửu Phong: “Đúng vậy.”

Vương Hữu Điền: “Dù sao ngươi cũng không chọn, hai ta đổi cho nhau được không?”

Tiêu Cửu Phong nhíu mày, nhìn thoáng qua Vương Hữu Điền.

Vương Hữu Điền xấu hổ: “Cái này của ta quá nhẹ, cảm giác gầy gầy lùn lùn, vừa rồi giống như còn ho khù khụ, trong lòng ta sợ là bị bệnh lao. Ta nghèo, không có khả năng giống ngươi, ta sợ ta không lo được cho nàng.”

Tiêu Cửu Phong không nói chuyện.

Vương Hữu Điền thở dài: “Thật sự không được, ta nghèo như vậy, lỡ như mang về một quỷ bệnh lao, chúng ta đây liền trở thành hai vợ chồng cùng nhau gặp cảnh khốn cùng chịu tội!”

Tiêu Cửu Phong trầm mặc nhấp môi, nhìn về phía bao tải của Vương Hữu Điền.

Bên trong bao tải, là một người sống.

Hắn không biết người bên trong người có phải nghe được lời Vương Hữu Điền nói hay không, nhưng cách bao tải, Tiêu Cửu Phong nhìn thấy người bên trong giật giật.

Động tĩnh rất nhỏ, chỉ giật mình một cái rồi thôi.

Cái này làm cho Tiêu Cửu Phong nhớ tới, lúc sáng sớm ra khỏi cửa, khe đá ở bậc thang trước cửa chui ra một cây thảo mầm, không biết đã mọc từ khi nào, nó suy nhược mà mọc rễ, liền như vậy chui ra khe đá.

Tiêu Cửu Phong năm nay 26 tuổi, hắn xuất ngũ liền trở lại thôn sau, không nghĩ tới cưới vợ, nghèo như vậy, một đống tuổi, nào đến phiên hắn cưới vợ. Lần này công xã phân phối vợ, người khác đều nói là chuyện tốt, hắn cũng đi theo qua.

Phân dạng nào cũng được, không trông cậy quá nhiều.

Vương Hữu Điền nhìn thần sắc Tiêu Cửu Phong, gương mặt hắn lãnh ngạnh, trông giống cục đá, nhìn không ra biểu tình.

Hắn có chút thất vọng: “Vậy quên đi, ta nhận.”

Ngay lúc này, Tiêu Cửu Phong nói: “Được, chúng ta đổi.”

-Hết Chương 1-