Chương 2: Ta tên Thần Quang

Chương 2: Ta tên Thần QuangEditor: Cheetosh

Hai người trao đổi bao tải xong rồi tiếp tục cõng đi.

Vương Hữu Điền có thể cảm nhận được, bao tải vừa rồi quá nhẹ, nhẹ đến mức như chỉ còn xương cốt, nhưng cái bao tải này tốt hơn nhiều rồi, cách một lớp bao, hắn cảm giác được da thịt mềm như bông bên trong, nặng hơn so với vừa rồi.

Hắn thậm chí bắt đầu thấy thỏa mãn, không biết kề sát mình chính là người ra sao? Miên man suy nghĩ một phen, thần hồn điên đảo.

Vương Hữu Điền rất là sung sướиɠ, trong lòng thấy may mắn, quả nhiên cầu Tiêu Cửu Phong đổi với mình là đúng.

“Cửu Phong, biết đâu được bên trong bao của ngươi là một đại mỹ nhân, mà nơi này của ta lại là một người xấu xí, đây đều là mệnh cả rồi, ta cũng không biết bên trong ra sao!” Hắn vẫn nói như vậy để an ủi Tiêu Cửu Phong.

Tiêu Cửu Phong không nói chuyện, nhấp môi nghiêm túc cõng bao tải đi phía trước.

Hắn đương nhiên có thể cảm giác được, người kề sát mình bây giờ đem lại xúc cảm không quá giống người trước.

Nhưng thật ra hắn cũng không có hối hận gì, tự hắn quyết định muốn đổi với Vương Hữu Điền.

Hắn nâng tay lên, hơi thay đổi tư thế, để làm người trong bao tải có thể thoải mái hơn.

Nàng bị bao chặt như vậy phỏng chừng cũng rất khó chịu.

Lúc hắn thay đổi tư thế, người trên lưng giống như phát ra một chút âm thanh, nhẹ nhàng “Ninh” một tiếng, rất thấp, thấp đến người bình thường căn bản không nghe rõ.

Yêu yếu, tinh tế mềm mại, nghe như tiếng một chú thỏ non trong núi phát ra.

Cứ như vậy đi đến phía trước, Vương Hữu Điền càng đi càng cao hứng, thậm chí ngâm nga hò hát, Tiêu Cửu Phong lại không nói gì.

Cách bao tải, thân hình tinh tế gầy yếu của ni cô dán chặt vào lưng hắn, hắn có thể thấy được đối phương đôi lúc run rẩy, thậm chí mơ hồ nghe được tiếng thở dốc nhỏ bé yếu ớt của nàng.

“Cửu Phong, ngươi đi nhanh quá, gấp gáp gì thế, ha ha ha!”

Tiêu Cửu Phong nâng tay, lau mồ hôi trên trán, lại không trả lời, hắn muốn về nhà sớm một chút, muốn cho tiểu ni cô ra khỏi bao tải này sớm một chút.

Bọn họ ở bên ngoài còn nóng bức đến như vậy, nàng ở bao tải lại càng không dễ chịu.

“Ha ha ha, ta biết, ngươi muốn về sớm một chút để ôm vợ!” Vương Hữu Điền thỏa mãn mà than: “Ta cũng muốn như vậy.”

Nói xong, hắn bắt đầu xướng: “Một mẫu đất ruộng hai đầu trâu, bà già con trẻ nằm giường đất í a……”

************

Thời điểm Tiêu Cửu Phong và Vương Hữu Điền về tới đại đội sản xuất Hoa Câu Tử, trời đã tối đen như mực, trên đường phố có vài cụ già bưng chén ăn cơm ở bên miệng giếng, nhìn Tiêu Cửu Phong và Vương Hữu Điền đã trở lại, lập tức một bên hỏi thăm một bên nhìn bao tải.

"Các ngươi thật sự được phân vợ?”

“Các ngươi được vợ như thế nào?”

“Chạy nhanh mở ra nhìn xem xem! Cho chúng ta nhìn ké một cái!”

Trong đó có hai người độc thân, một người năm nay 24, một người năm nay 36, hai người đều vì lệch một tuổi so với điều kiện nên không thể đi nhận vợ, khó chịu đến muốn bệnh, đôi mắt đỏ lên nhìn chằm chằm hai bao tải trên lưng Tiêu Cửu Phong và Vương Hữu Điền.

Vương Hữu Điền cười ha hả: “Ta không biết vợ ta như thế nào cả, dù sao cũng mềm mụp.”

Hắn vừa nói như vậy, mấy nam nữ xung quanh cũng cười ha hả theo, mấy người phụ nữ này đều là chị em của Vương Hữu Điền, người trẻ tuổi chỉ đùa một chút cũng bình thường.

Mấy người họ lại cố tình hỏi Tiêu Cửu Phong: “Cửu Phong, ngươi nhận được người ra sao thế!”

Tiêu Cửu Phong nhàn nhạt nói: “Còn chưa có mở ra xem, tẩu, ta về trước.”

Nói xong, cõng bao tải đi thẳng trở về.

Trong mấy người phụ nữ có một cô tên Ninh Quế Hoa xấp xỉ tuổi Tiêu Cửu Phong, đã chơi cùng Tiêu Cửu Phong từ thời cởi truồng tắm mưa, hiện tại nhìn bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm như vậy của hắn, liền thấy không cao hứng.

Ninh Quế Hoa nhìn theo bóng dáng Tiêu Cửu Phong vác bao tải đi vào ngõ nhỏ: “Cửu Phong có ý gì thế, ai hỏi cũng không thèm để ý tới, không biết còn tưởng rằng ta đắc tội với hắn nữa chứ!”

Vương Hữu Điền cười phụt một tiếng: “Có ý gì đâu, chắc là ngóng trông chạy nhanh về nhà để ôm vợ vào lòng, đúng là nóng vội! Các ngươi xem, ta còn chưa nóng lòng đâu!”

Ninh Quế Hoa ha hả cười, đột nhiên bĩu môi: "Không ngờ Cửu Phong cũng muốn đi chọn vợ, không phải lúc trước hắn nói vẫn luôn chờ Thúy Hồng sao!”

Nàng vừa nói xong, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.

Ninh Quế Hoa đột nhiên nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy đứng bên cạnh đúng là Trần Thiết Ngưu, chú em của Vương Thúy Hồng, lập tức ý thức được mình nói sai: “Ai ai ai, ngươi nhìn ta há mồm này, ta nói bừa thôi, coi như ta chưa nói gì cả!”

******************

Sân nhà của Tiêu Cửu Phong rộng hơn so với của người bình thường, ba mặt Đông Tây Bắc trong viện đều là phòng ở, phòng ở nơi này cũng rất nổi bật, mái hiên nhô nhô ra, gạch xanh được trác tinh xảo.

Vài thập niên đã trôi qua, những thứ này đều trở thành lịch sử, đã trải qua ít nhiều phong sương, vẫn như cũ đứng sừng sững ở trong sân nhà cũ xám tro, thể hiện rõ dòng họ này đã xuống dốc.

Tổ tiên Tiêu Cửu Phong cũng là người đọc sách, nghe nói còn có mấy học vị tiến sĩ, nhưng thời điểm trước giải phóng trải qua không tốt lắm, sau khi giải phóng, trong nhà chỉ còn lại một mình Tiêu Cửu Phong, thiếu chút nữa là đói chết, sau đó lại được đưa đi tham gia quân ngũ, xem như Tiêu Cửu Phong được bảo toàn tính mệnh.

Tiêu Cửu Phong cõng bao tải, đẩy cánh cửa cũ nát ra, bước vào nhà, sau đó hắn mới mở bao tải.

Bao tải đặt ở cửa, ni cô bên trong chắc là đang nửa ngồi xổm.

Bây giờ bao tải được mở ra, dây buộc vừa rơi trên mặt đất liền nhìn thấy một tiểu ni cô.

Tiểu ni cô cuộn tròn ngồi xổm ở đó, ôm cánh tay, ngưỡng mặt, dùng ánh mắt thấp thỏm nhìn hắn.

Bởi vì duyên cớ hoàn tục, trên người nàng mặc một kiện áo quần vải thô, tóc trên đầu hẳn là không mọc nhanh như vậy nên đội một cái khăn trùm đầu màu trắng.

Khăn trùm đầu kia rất lớn, bộ quần áo cũng rộng phùng phình, càng bộc lộ thêm thân hình gầy yếu của tiểu ni cô.

Bên dưới khăn trùm đầu là một đôi mắt trắng đen rõ ràng, đôi mắt thanh tuyền tràn ngập thấp thỏm kinh sợ, giống như Tiêu Cửu Phong là thú dữ trong núi, có thể một ngụm nuốt nàng vào bụng.

Tiêu Cửu Phong đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Ngươi là ——”

Hắn trầm ngâm, nói: “Chính ngươi tự nguyện sao?”

Vốn dĩ chuyện này là chuyện tốt, nghe nói ni cô cũng đều nguyện ý, ngẫu nhiên cưới gả dựa vào duyên phận, nhưng bây giờ tiểu ni cô này lại biểu hiện như vậy, làm Tiêu Cửu Phong cảm thấy mình như nhân vật phản diện, ác bá chiếm đoạt người khác.

Tiểu ni cô cắn môi, rũ mắt xuống, cũng không nói lời nào.

Lông mi nàng thật dài, trải bóng trên khuôn mặt nhỏ giống như bàn tay.

Tiêu Cửu Phong nhíu mày: “Nếu ngươi không muốn, ta sẽ không cưỡng bách ngươi, ngươi có thể rời đi.”

Tiểu ni cô vẫn ôm cánh tay, cằm như muốn chôn xuống hai cái đầu gối, hàng mi dài khẽ run rẩy, không nói câu nào.

Tiêu Cửu Phong đứng dậy, trầm giọng nói: “Đi, ta đưa ngươi trở về, ngươi muốn đi nơi nào, ta đưa ngươi đến đó.”

Ai biết được lời này vừa dứt, tiểu ni cô đột nhiên khóc, nước mắt liền chảy xuống thành từng dòng trên khuôn mặt nhỏ.

Tiêu Cửu Phong trầm mặc, không biết nói gì.

Tiểu ni cô rốt cuộc cũng mở miệng, nàng khóc nức nở, nhu nhu nhược nhược nói: “Ngươi không cần ta sao?”

Tiêu Cửu Phong nhíu mày, nhìn nàng.

Tiểu ni cô khóc lóc nhỏ giọng nói: “Ta không bị bệnh lao…… Ta không có bệnh……”

Tiêu Cửu Phong trầm mặc nhìn nàng.

Tiểu ni cô lau nước mắt: “Ta ăn không nhiều lắm, sẽ nấu cơm, cũng sẽ quét tước trong nhà, trước kia ở trong am Phật đường đều là tự tay ta quét tước, ta cũng sẽ làm cơm, ta còn biết may vá làm quần áo ——”

Nói tới đây, nàng có chút hổ thẹn mà nói: "Mặc dù bây giờ ta chỉ biết may áo tràng, nhưng ta có thể học được cách làm quần áo bình thường.”

Tiêu Cửu Phong mặt vô biểu tình nhìn nàng.

Tiểu ni cô: “Ngươi…… Ngươi…… Ta……”

Nàng lắp bắp, trong mắt ngậm hơi nước, cánh môi mỏng run run, nói không thành tiếng.

Tiêu Cửu Phong trầm giọng hỏi: "Năm nay ngươi bao lớn rồi?”

Tiểu ni cô sửng sốt, nghĩ nghĩ một hồi, nói: "Năm nay ta mười chín tuổi.”

Tiêu Cửu Phong nhướng mày: “Phải không? Ngươi 18 tuổi?”

Tiểu ni cô lại nghĩ nghĩ: “Ta đây, ta đây 18 tuổi?”

Mặt mày Tiêu Cửu Phong đột nhiên sắc bén lên: “Ngươi không biết ngươi bao lớn rồi? Ngươi còn gạt ta? Không muốn nói thật?”

Tiểu ni cô liền bị dọa khóc: “Ta cũng không biết…… Nhưng là sư thái nói, nàng nói nàng nhặt được ta lúc nàng xuống núi mua đồ vặt, khi đó là đầu mùa đông của công tư hợp doanh."

Tiêu Cửu Phong: “Nàng nhặt được ngươi thời điểm ngươi bao lớn?”

Tiểu ni cô muỗi nhỏ giọng ấp úng nói như tiếng muỗi kêu: “Lúc nhặt được ta hẳn là vừa mới được sinh ra……”

Tiêu Cửu Phong tính tính ước chừng, công tư hợp doanh năm ấy là năm 1960, hiện tại nàng còn chưa được 18 tuổi đâu, phải đến mùa đông này mới tròn 18 tuổi.

Tiêu Cửu Phong không muốn nói chuyện, hắn biết ni cô trong cái bao tải này chắc chắn rất gầy, thân thể không tốt, thế nên một ý niệm lướt qua đầu liền động hảo tâm, muốn nàng.

Nhưng hắn không nghĩ tới nàng thế nhưng còn chưa đủ 18 tuổi.

Hiện tại tuổi để nữ kết hôn là 18 tuổi, nam kết hôn hai mươi tuổi, đây là quy định.

Tiêu Cửu Phong không định làm trái pháp luật, huống hồ nhìn tiểu ni cô nho nhỏ đáng thương như vậy, hắn cũng hạ không được miệng, cảm thấy mình như đang khi dễ người ta.

Đột nhiên hắn nhớ tới nỗi lo lắng của Vương Hữu Điền, Vương Hữu Điền nói hắn sợ thỉnh về một người mẹ cung phụng, Tiêu Cửu Phong hiện tại cảm thấy mình như thỉnh về một đứa con gái để cung phụng.

Tiểu ni cô hiển nhiên cũng chột dạ, nàng nhỏ giọng giải thích: “Ta cảm thấy lúc sư thái nhặt được ta, ta có thể đã được một tuổi rồi, nên ta cũng không hẳn là nói dối ngươi đâu, ta có khi mười chín…… Có khi mười tám……”

Nhưng Tiêu Cửu Phong không muốn nghe tiếp, đanh mặt nói: “Ngươi còn nhỏ.”

Tiểu ni cô cắn môi: “Vậy ngươi không cần ta? Ngươi muốn tiễn ta đi?”

Tiêu Cửu Phong: “Ngươi có nơi nào để đi sao?”

Tiểu ni cô vừa nghe cái này, nước mắt liền rơi xuống: “Lúc trước công xã có đưa bắp và khoai lang đỏ cho am chúng ta, hiện tại chúng ta đều đã bị gả ra ngoài, sau này bọn họ cũng không để ý đến nữa, ta không thể trở về am, ta không nhà không thân thích, nếu ngươi không cần ta, ta đành phải đi đâu đó vậy.”

Tiêu Cửu Phong nhìn nàng nước mắt doanh doanh tròng: “Ta không có nói muốn đưa ngươi trở về.”

Tiểu ni cô tức khắc nhẹ nhàng thở ra: “Thế….thế…… Ta có thể ở lại?”

Tiêu Cửu Phong: “Ngươi tên là gì?”

Tiểu ni cô vội nói: “Ta tên Thần Quang.”

Tiêu Cửu Phong: “Thần Quang?”

Hắn cho rằng ni cô trên núi hẳn là kêu mấy tên nghe tuệ thông linh hoạt khéo léo này kia chứ.

Tiểu ni cô nhỏ giọng giải thích: “Sư thái nói, lúc nhặt được ta, nhìn thấy một đạo phật quang chiếu vạn cảnh, thế nên lấy cho ta pháp hiệu Thần Quang.”

Tiêu Cửu Phong nhướng mày, nhìn bộ dạng đáng thương của nàng: “Ngươi cảm thấy ngươi có chút bộ dáng nào của phật quang sao?”

Tiểu ni cô Thần Quang không hé răng, nàng cắn môi, thật cẩn thận mà nhìn Tiêu Cửu Phong.

Tiêu Cửu Phong áo ngắn vải thô nửa rộng mở, lộ ra vòm ngực bên trong, nhìn đã thấy rất cứng, rất rắn chắc.

Nàng nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới khoảnh khắc hắn cõng mình trên đường về.

Lưng hắn rộng lớn rắn chắc, nàng gắt gao dán chặt vào hắn, thực ra cũng không được tự nhiên cho lắm, có đôi khi hoảng hốt, liền không thể không kề sát vào hắn hơn, cách một lớp bao tải, đều là mùi vị nam tính, nói không nên lời.

Mà lúc này, đôi mắt đen láy làm người nhìn không thấu của hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Trời đã dần dần tối đen, trong viện vô cùng thanh tịnh, trong phòng lại rất tối, trước mắt là người đàn ông cao thâm làm người xem không hiểu, thân mình cường kiện và cặp mắt trầm làm nàng sợ hãi.

Hai má Thần Quang lập tức ửng hồng, vừa sợ lại vừa thẹn vừa ngượng ngùng.

“Ta…… Ta đúng thật là không có bộ dáng của phật quang……”

Tên nghe không giống người.

-Hết Chương 2-