Chương 3: Ngủ giường đất

Chương 3: Ngủ giường đất

Editor: Cheetosh

Tiêu Cửu Phong không hề để ý tới tiểu ni cô, hắn trực tiếp đứng dậy ra khỏi cửa.

Thần Quang liền thấy sợ, thấp thỏm nhỏ giọng hỏi: “Ngươi, ngươi làm gì thế?”

Nàng vẫn sợ hắn bỏ nàng.

Không phải đã nói chỉ cần bước vào cửa thì không thể bỏ sao?

Tiêu Cửu Phong cúi đầu, nhìn về phía vật nhỏ nước mắt đang chực trào, hắn không khỏi nghi hoặc, nếu hắn tiếp tục đi ra ngoài, nàng còn có thể chạy lại đây ôm lấy đùi hắn khóc lóc nói cầu xin ngươi nhận lấy ta đi.

Hắn nhướng mày, có chút trào phúng hỏi: “Ngươi không đói sao?”

Thần Quang ngẩn ra, không nhắc tới thì thôi, nhắc tới, nàng mới phát hiện bụng mình kêu ục ục, bụng như dán vào lưng.

Tiêu Cửu Phong: “Ngươi không đói bụng, nhưng ta đói, ta muốn đi nấu cơm.”

Nói xong, hắn bước ra, đi thẳng qua nhà bếp.

Thần Quang vẫn ngồi xổm dưới đất, từ độ cao này, nàng vừa lúc có thể nhìn thẳng vào chân của Tiêu Cửu Phong.

Dáng người hắn cao lớn uy tráng, áo ngắn vẫn như cũ lộ ra một nửa ngực, một cái đai lưng gắt gao bao chặt lưng quần, phía dưới là quần thô rộng rãi, ở ống quần lại có bo chun.

Mặc dù ống quần rộng nhưng cũng có thể nhìn ra được chân hắn vừa dài vừa chắc nịch, tràn đầy sức bật, căn bản ni cô am tử không thể so sánh.

Hắn mau bước xuống bậc thang, sau đó quẹo một cái, biến mất trước mắt Thần Quang.

Thần Quang khom bả vai, ngây ngốc ngồi xổm ở đó một hồi mới đứng lên.

Lúc nàng vừa mới đứng lên, chân đã tê rần, đành phải vịnh cánh cửa bên cạnh, qua một hồi lâu chân mới đỡ.

Nàng khom lưng cầm bao vải bố túi đặt ở một bên, sửa soạn lại một thân ni cô của mình, lúc sau mới ra cửa, đi qua nhà bếp nhìn xem.

Sân nhà hắn rất rộng, còn muốn rộng hơn am tử của bọn nàng, phòng ốc nhiều, Thần Quang tuy rằng không hiểu lắm, nhưng cũng biết, trước kia đây đã từng là gia đình giàu có, nhưng hiện tại lại nghèo đến không nỡ nhìn.

Thần Quang đi tới nhà bếp, chỉ thấy bếp đã lên lửa, hắn đang cầm cái muỗng khuấy khuấy hạt kê dưới đáy nồi.

Hạt kê, nghèo lắm mới ăn cái loại này, tuy nhiên ở thời điểm hiện tại đã là cực tốt rồi.

Bây giờ người người nhà nhà đều đang thiếu thốn, mấy tháng trước, đói đến mức ăn cả vỏ cây lá cây, Thần Quang đã từng đói đến hoa mắt lên núi đào rễ cây ăn.

Thần Quang đứng ở cửa nhà bếp, thật cẩn thận mà nhìn hắn.

Người này lớn lên nhìn thô lỗ hung dữ, lúc không nói lời nào cũng làm cho người ta thấy sợ, Thần Quang vẫn luôn rất sợ hãi loại đàn ông này.

Điều này làm Thần Quang nhớ tới lúc nàng vẫn là tiểu ni cô, sư thái có nhắc tới bọn cướp đường.

Sư thái nói, thời trước lúc giải phóng, bọn cướp lộng hành đầy đường, ăn mặc vải thô, cột lấy ống quần, một đám hung hăng chạy đến đầu núi, lên núi sau, trực tiếp xông vào am tử, bắt lấy một ni cô để khi dễ, sư thái nói, những người đó đều rất tàn nhẫn, ngươi đang đi cầu Bồ Tát phù hộ thì bị bọn họ đè ngay trên sân Bồ Tát mà khi dễ.

Sư thái còn nói, có vài ni cô lớn lên trông đẹp mắt đã bị bắt đi, cũng có một số bị đánh đập, ném ở Phật đường.

Thời điểm sư thái nhắc tới chuyện này, Thần Quang nho nhỏ nương theo ánh đèn dầu hoả mà nhìn thấy hơi nước dâng lên trong mắt sư thái, đó là nỗi hận, nỗi bi thương phức tạp đến nói không nên lời.

Thần Quang nho nhỏ nhớ kỹ ánh mắt của sư thái, nàng cảm thấy đó chính là trung kiếp trong kinh Phật, chính là 1680 vạn cái búng tay lưu lại dấu vết ở trong ánh mắt sư thái.

Vật đổi sao dời, am tử không còn sư thái, tiểu ni cô ngày xưa cũng bị đàn ông tục tằn mang về nhà như vậy.

Nàng đúng thật là sợ, nhưng nàng nhớ tới lời nói của hai người lúc nàng ở trong bao tải.

Nàng biết người kia ghét bỏ mình, không cần mình, là người đàn ông này tốt tính, mới muốn mình, đưa mình trở về nhà.

Chẳng sợ hắn không phải người tốt, hắn muốn mình là may rồi.

Thần Quang cảm thấy, nàng vừa sợ, vừa không sợ người đàn ông này.

Lúc này, hắn múc một gáo nước từ lu nước to để uống, hắn ngẩng cổ, uống ừng ực ừng ực, cằm cùng cổ tạo ra một đường cong nhìn sắc bén nhanh nhẹn, hầu kết lớn cũng theo đó mà động.

Thần Quang cắn môi, thật cẩn thận mà nhìn một màn này.

Quả nhiên là đàn ông dưới chân núi, ngay cả bộ dạng uống nước trông cũng khác với ni cô các nàng.

Đang ngơ ngác suy nghĩ, lại nghe hắn đột nhiên mở miệng: “Ngươi nhìn lén cái gì?”

Thần Quang cả kinh, vội vàng đỡ khung cửa, thấp thỏm bất an nhìn hắn.

Tiêu Cửu Phong liếc nhìn nàng một cái, mặc kệ nàng, tiếp tục ném khoai lang đỏ khô vào trong nồi.

Thần Quang do dự, rốt cuộc nhút nhát sợ sệt bước ra rồi ngồi xổm trước bệ bếp, dùng sức quạt lửa.

Lúc hắn nhìn về phía nàng, nàng vội vàng tỏ vẻ: “Ta tới hỗ trợ, ta sẽ nhóm lửa nấu cơm!”

Tiêu Cửu Phong chưa nói gì, đậy nắp nồi lên.

Thần Quang nghĩ, này hẳn là nói nàng có thể nhóm lửa, lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội nghiêm túc mà quạt.

Tiêu Cửu Phong nhìn tiểu ni cô này, trên đầu trùm một cái khăn to màu trắng, lớn đến mức gần như che khuất đi đôi mắt, quần áo vừa dài vừa rộng như là được treo tạm bợ ở trên người nàng.

Nàng đã kéo ống tay áo to rộng lên, ra sức quạt hết mình.

Cổ tay tinh tế, tuy rằng có chút bụi bặm, nhưng có thể nhìn ra được làn da trắng nõn, thân hình nhỏ nhắn suy nhược như vậy, bởi vì dùng quá sức kéo quạt nên cả người nàng lay động cứ như đang gặp địa chấn.

Nàng đây là dùng sức ăn để nhóm lửa.

Tiêu Cửu Phong: “Ngày thường ở trong am ngươi cũng nhóm lửa nấu cơm?”

Hắn tin tưởng nàng xác thật là gần 18 tuổi, nhưng thân mình gầy yếu như vậy, chưa đủ 18 đã vất vả làm việc?

Thần Quang lau trán: “Đúng vậy, ta nhóm lửa nấu cơm, còn sẽ quét tước trước sau am tử, ta còn đi tìm đồ ăn trong núi, am tử chúng ta ở trong núi trộm khai khẩn vài mẫu đất, ta cũng có thể xuống ruộng làm việc.”

Tiêu Cửu Phong: “Am tử các ngươi có bao nhiêu người?”

Trên núi có vài cái am tử, Thần Quang hẳn là ở một trong số đó.

Thần Quang: “Chúng ta là Vân Kính Am, không lớn, có mười hai người, mấy năm trước sư thái của chúng ta không còn, vài người lại lục tục rời đi rồi cuối cùng chỉ còn lại có bảy.”

Tiêu Cửu Phong gật đầu, đã hiểu ít nhiều, một cái am tử bảy người, có khả năng tiểu ni cô này do tuổi còn nhỏ nên bị người khác khi dễ, bắt làm việc nhiều.

Thần Quang trộm nhìn thoáng qua Tiêu Cửu Phong, lại thấy mặt hắn vững vàng giống bàn thạch, cũng không biết đang suy nghĩ gì, dù sao nhìn cũng làm người sợ hãi.

Tiêu Cửu Phong lại đột nhiên mở miệng: “Ta họ Tiêu, Cửu Phong là tên của ta.”

Thần Quang ngốc ngốc nhìn Tiêu Cửu Phong.

Tiêu Cửu Phong nhìn nàng: “Mùa hè năm nay ta mới vừa tròn 26 tuổi, lớn hơn ngươi chín tuổi.”

Thần Quang không biết phải phản ứng sao, cũng không rõ lời hắn nói là có ý gì.

Tiêu Cửu Phong rũ mắt, nhìn lửa hừng hực trong lòng bếp.

Trời đã hoàn toàn đen mịt, ngọn lửa sáng phập phồng, ánh lửa chiếu vào mắt hắn, hắn trầm trầm cất giọng: “Nhà ta rất nghèo, đừng nhìn mấy gian phòng chỗ đại viện mà nhầm, ta không đảm đương nổi cơm ăn áo mặc, tuổi cũng không nhỏ, đại đội sản xuất cũng không ai chịu gả cho ta, căn bản là ta không cưới được vợ."

Thần Quang một tay nắm chặt que củi, một tay nắm chặt vạt áo.

Vẫn không rõ hắn đang có ý gì.

Tiêu Cửu Phong: “Ta lớn hơn ngươi chín tuổi, đối với ngươi mà nói ta già rồi, nếu người có ý định nào khác, có thể nhanh chóng nói cho ta.”

Thần Quang nhút nhát sợ sệt mở miệng: “Ta…… Không có ý định nào khác hết.”

Tiêu Cửu Phong nhìn về phía tiểu ni cô, ngọn lửa phản chiếu trong ánh mắt nàng, chiếu đến rõ ràng tâm tư của nàng bây giờ.

Hắn nhìn nàng, giọng thành khẩn lên: “Bây giờ ngươi cái gì cũng không hiểu, chỉ muốn có người thu lưu, có thể ăn cơm giữ mạng sống, có phải không?”

Thần Quang vội gật đầu: “Đúng vậy!”

Tiêu Cửu Phong: “Vậy ngươi nghĩ lại đi.”

Thần Quang hoảng hốt: “Ý gì?”

Tiêu Cửu Phong: “Ngươi hiện tại còn không đủ 18 tuổi, ta cũng không thể nào đăng ký kết hôn với ngươi, chờ tới mùa đông năm nay rồi ngươi lại quyết định là lưu lại nhà ta hay tốt nhất là rời đi.”

Thần Quang ủy khuất: “Nhưng ta không có chỗ nào để đi cả!”

Mùa đông ở am tử vô cùng lạnh, lạnh đến mức xương cốt nàng đều đông cứng, nàng không muốn trở về đâu.

Tiêu Cửu Phong: “Có khả năng đến lúc đó ngươi sẽ có nơi để đi.”

Mười mấy đại đội sản xuất ở năm thôn trang công xã phía dưới, người không cưới được vợ rất nhiều, nuôi nàng đến mùa đông, nàng đủ 18 tuổi có thể kết hôn, đến lúc đó nàng có thể dư một chút thịt, nói phải gả, sẽ có nhiều đàn ông để chọn.

*************

Thần Quang nằm ở trên giường đất, như thế nào cũng không ngủ được.

Buổi tối ăn khoai lang đỏ với cháo hạt kê, người đàn ông này tốt bụng thật, lại cho vào không ít khoai lang đỏ, kê cũng to tròn, nấu chín tới thơm ngào ngạt, ăn cũng rất ngon.

Thần Quang đã rất lâu không ăn cơm, gần như là ăn ngấu ăn nghiến hết sạch chén cháo.

Ăn xong còn muốn ăn tiếp, nhưng lại thấy ngượng ngùng nên không mở miệng, không ngờ tới Tiêu Cửu Phong giúp nàng múc thêm một chén nữa, nàng cảm động muốn khóc, ăn sạch chén thứ hai.

Đã lâu lắm rồi Thần Quang không được ăn no đến vậy, huống chi này còn là cháo với khoai lang đỏ nóng hầm hập, lòng nàng tràn đầy thỏa mãn.

Tiêu Cửu Phong là người tốt tính, đừng nhìn mặt hắn lạnh như vậy mà nghĩ xấu, thật ra tâm hắn rất tốt.

Thần Quang ăn no, nhịn không được nhớ tới lời của Tiêu Cửu Phong.

Vẫn không hiểu lắm hắn rốt cuộc là có ý gì, nhưng nàng vẫn ít nhiều ý thức được, hắn quả nhiên là một người tốt.

Hắn nói tên hắn là Tiêu Cửu Phong, lớn hơn nàng 9 tuổi.

Thần Quang trộm nhìn thoáng qua bên cạnh.

Tiêu Cửu Phong đang cùng nàng ngủ trên một cái giường đất.

Giường đất này rất lớn, nàng ngủ bên trong, hắn dựa cửa sổ mà ngủ, khoảng cách giữa hai người ước chừng cách một cái đệm hương bồ.

Cho dù như vậy, nàng vẫn có thể cảm nhận thấy hơi nóng phát ra từ người hắn, hoà lẫn với hương vị hơi thở nam tính khó diễn tả, giống như lúc được hắn cõng trong bao, nàng cũng mơ hồ ngửi được.

Khác với mùi hương từ những người đàn ông lao động nàng ngẫu nhiên gặp ở dưới chân núi, nàng không chán ghét mùi trên người hắn, ngược lại cảm thấy mặt mình dần nóng lên.

Thần Quang miên man suy nghĩ, lại nghĩ tới hắn thế nhưng lại lớn hơn mình tận 9 tuổi……

Thần Quang nhớ lại ban ngày, có người mặt tục tằn ngạnh lãng, còn có cả người không có tí sức lực nào, hắn như vậy đúng thật là có hơi già so với nàng.

Nàng liền nhớ tới sư tỷ Tuệ An buổi tối trước khi ngủ trộm nói, nói ở dưới chân núi gặp được một người trông rất anh tuấn, nhìn qua trạc hai mươi, nói người đó nhìn nàng ấy, có thể là coi trọng nàng ấy.

Còn liên tục miêu tả hắn đẹp như thế nào, mấy sư tỷ khác đều vây quanh nghe.

Lúc ấy Thần Quang ở bên cạnh thầm nghe, không hé răng, nhưng mà nàng cũng không nhịn được tưởng tượng xem bộ dáng đẹp trai ấy ra sao, cho đến khi ngủ, nàng lại mơ thấy một người giống vậy.

Thần Quang nghĩ, Tiêu Cửu Phong chắc không được tính là đẹp, nếu sư tỷ Tuệ An nhìn thấy hắn như vậy, khẳng định sẽ ghét bỏ mà nói đây là tên đàn ông nghèo nát dưới chân núi.

Thần Quang nhịn không được thở dài, lại trở mình một cái.

Đúng lúc này, người đàn ông cách một cái đệm hương bồ đột nhiên lên tiếng: “Ngươi muốn lật qua lật lại tới khi nào?"

-Hết Chương 3-