Chương 5

“Tôi, tôi biết rồi!” Thần Quang có linh cảm chắc chắn là căn phòng phía tây kia không phải là nơi tốt lành gì, hơn nữa cô cũng không dám một thân một mình sang bên kia ngủ, cô khẽ cắn răng, tự nhủ dù có chết cũng phải nằm trên cái giường này.

“Mau ngủ đi.”Tiếng của anh lại phát ra từ tốn.

“Ừm…” Thần Quang khẽ đáp lại, âm thanh từ giọng mũi phát ra, vừa trầm thấp lại mềm mỏng, mang theo chút tủi thân vì bị bắt nạt.

Trong bóng tối, người đàn ông tưởng chừng đã ngủ đang thầm nghiến răng nghiến lợi.

Lúc trước, anh lên núi là có ý định nhận một cô gái về để cả hai cùng nhau sống yên ổn cho qua ngày.

Con mẹ nó, cuối cùng thì đây là cái chuyện quỷ gì!

..................

Ngày thứ hai, lúc Thần Quang tỉnh lại, cô cứ ngỡ rằng bản thân vẫn đang nằm trên giường ở trong am.

Lúc mở to mắt nhìn thấy hoa văn khắc trên cột nhà, nhận ra không phải hoa văn quen thuộc thường thấy mỗi khi thức dậy, cô lập tức nhanh chóng tỉnh táo lại. Sau khi gả đi, cô được một người đàn ông tên Tiêu Cửu Phong nhận về nhà.

Bây giờ, cô đang nằm trên đầu giường đặt gần lò sưởi của anh.

Thần Quang ngồi dậy quan sát xung quanh, liền thấy Tiêu Cửu Phong đã không còn ở đây từ lâu.

Cô nhìn về phía căn phòng, bởi vì buổi tối hôm qua lúc tới nhà trời đã tối, anh lại không đốt đèn. Thậm chí lúc hai người bọn họ ăn cơm còn phải mò mẫm mà ăn ở ngoài bệ cửa, đương nhiên Thần Quang cũng không biết trong phòng ra sao.

Bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện, trên tường quay về phía cửa ra vào có treo một bức tranh sơn thủy Bát Tiên Quá Hải, hai bên tranh sơn thủy là một hàng chữ, phía dưới là một cái bàn dài dựa vào tường, một cái bàn vuông ở trong góc, còn có hai cái ghế xếp đã cũ.

Trước kia, lúc Thần Quang đi theo sư thái đến nhà khác hoá duyên, cô biết đây là bài trí được xem là phổ biến ở trong nhà, từ cách bài trí này có thể thấy rõ, hoàn cảnh gia đình của tổ tiên Tiêu Cửu Phong cũng không tệ, chỉ tiếc rằng sau này sa cơ lỡ vận, cho nên mới xuống dốc như thế.

Thần Quang đứng lên muốn xuống giường. Không ngờ lại bất cẩn, lúc xuống giường tự mình dẫm lên ống quần rộng thùng thình, cả người suýt chút nữa ngã xuống từ trên giường.

May mà cô dùng sức nắm lấy mép giường mới không bị ngã, nhưng cái khăn trắng trên đầu suýt chút nữa là rớt xuống, cô vội giữ nó lại trên đầu.

Tóc của cô mới mọc ra một chút, chẳng khác gì tóc của đàn ông. Sư tỷ nói, phải nuôi tóc cho nó dài ra, còn dặn không thể để cho người khác nhìn thấy, nếu không đàn ông sẽ ghét bỏ.

Sư tỷ còn nói những ni cô đi xem mắt trước kia cũng vì không có tóc nên không được người ta coi trọng.

“Cái quần này của cô ở đâu ra?” Có tiếng của người đàn ông truyền đến từ phía sau.

Thần Quang nhanh chóng buông mép giường, đứng thẳng người, cẩn thận cười một tiếng với anh rồi đáp: “Là do công xã đưa cho chúng tôi.”

Các cô là những ni cô, mặc dù có hai bộ áo choàng cũ, nhưng đó đều là áo ni cô, không phải quần áo bình thường. Bây giờ lại không thể mặc áo ni cô, vì các cô không có quần áo, nên người trong công xã mới phát quần áo cho bọn họ.

Nhưng nhiều quần áo như vậy, mọi người đều đã chọn bộ phù hợp với mình, chỉ có cô chậm tay, đành phải lấy bộ trang phục rộng còn sót lại.

Tiêu Cửa Phong cũng không lên tiếng nữa, Thần Quang cẩn thận nhìn sang, thấy anh đang quan sát trên người cô.

Thần Quang liền có chút xấu hổ, cô biết dáng vẻ của mình hơi gầy. Thật ra mà nói cô cũng không lùn, so với các sư tỷ cũng không thấp, nhưng cô gầy, gầy đến mức mặc cái bộ quần áo này y như là treo một cái bao vào.

Cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng này, thậm chí còn hận không thể giấu đi.

“Đi thôi, xuống nhà bếp ăn cơm.”

“Hả?” Thần Quang hơi kinh ngạc nhưng vẫn trả lời rất nhanh: “Được!”

Thần Quang không ngờ, hóa ra mình còn có thể ăn cơm vào buổi sáng, từ khi sư thái rời đi, quãng thời gian sống trong am càng ngày càng tệ, các cô đã rất lâu không được ăn sáng, một ngày vỏn vẹn chỉ một bữa cơm.

Bữa sáng vẫn là cháo gạo lứt nhưng mà không có thêm khoai lang, ngược lại có thêm một ít rau dại, cây tể thái(*), còn có cả các loại nấm...

Phải biết rằng khoảng chừng hai năm trở lại đây, tình hình dân sinh không được tốt cho lắm, rau dại có thể ăn ở trên núi đều rất khó tìm. Thần Quang nhìn thấy bát cháo này thì cơn thèm ăn liền trỗi dậy, cô nhanh tay bưng lên rồi uống cạn một bát lớn.

Tiêu Cửu Phong thản nhiên nhìn cô một cái, không nhanh không chậm hỏi: “Thêm một bát nữa không?”

Thần Quang lắc đầu như cái trống bỏi: “Lần này tôi no rồi.”

Tiêu Cửu Phong không nói gì nữa, anh đứng dậy nói: “Vậy giờ đi ra ngoài với tôi một chuyến.”

Thần Quang vội gật đầu đáp: “Được.”

Cô không biết Tiêu Cửu Phong muốn dẫn cô đi làm việc, nhưng cô cảm thấy mình nên nghe lời anh thì hơn.

Chú thích:

*Tể thái: Tên của một loại cỏ lành tính, có hoa trắng, có thể ăn được khi còn non, ngoài ra chúng còn được dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu...