Chương 6

Hiện tại, cô cảm thấy gả cho đàn ông thật tốt, có cơm ăn, buổi sáng còn có thể uống cháo gạo lứt, đúng là thời gian này trôi qua quá tốt rồi.

Tiêu Cửu Phong đi ra cửa, Thần Quang lẽo đẽo theo sau.

Anh sải bước đi nhanh, cô đành phải chạy sát theo sau.

Lúc Tiêu Cửu Phong đi thẳng ra cổng, Thần Quang còn cẩn thận nhìn bốn phía.

Đi ra khỏi hẻm là đường lớn, khi đi qua cửa một nhà nọ, đúng lúc nhà kia mang theo cuốc bắt đầu đi làm, nhìn thấy Thần Quang sau lưng Tiêu Cửu Phong, lập tức hai mắt sáng rực lên, đánh giá Thần Quang một lượt.

Thần Quang có hơi xấu hổ cúi đầu né tránh.

Người nhìn Thần Quang chính là Ninh Quế Hoa – con dâu của Vương Thụ Lễ, Ninh Quế Hoa bật cười: “Cửu Phong, đây là cô vợ mà cậu lĩnh về đó hả? Người cũng gầy quá đi! Ngực vẫn chưa nở nang, sao có thể rước về cô vợ như này chứ?”

Tiêu Cửu Phong không thèm để ý.

Đúng lúc này, có một bà lão chống gậy lắc lư bước tới nhìn.

Bà đánh giá Thần Quang cả buổi, cuối cùng lắc đầu: “Cửu Phong, không được đâu, cô vợ này quá gầy, không thể sinh con, có cô vợ như vậy không những ăn tốn gạo mà còn không sinh được con trai, đó chẳng phải chuyện tốt đẹp gì?”

Bà lão này cũng họ Tiêu, xem như là cùng dòng họ với Tiêu Cửu Phong.

Tiêu Cửu Phong không thể không trả lời bà ấy, anh nhàn nhạt đáp: “Bà à, có thể sinh con hay không không liên quan tới béo hay gầy, hơn nữa con cũng không vội, chờ hai năm nữa rồi tính tiếp.”

Nghe anh nói chuyện này, bà Tiêu phát hoảng: “Cái gì? Hai năm nữa? Cửu Phong à, con đã hai mươi sáu, nếu không sinh lúc này thì sinh lúc nào đây? Con muốn tuyệt hậu sao?”

Nói rồi bà nhìn chằm chằm Thần Quang: “Cô bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại gầy như vậy hả?”

Thần Quang có chút do dự, cô không biết nên trả lời thế nào, dù sao cô đã nói với công xã cô mười chín, hiện tại Tiêu Cửu Phong lại nói cô chưa tròn mười tám.

Tiêu Cửu Phong: “Bà à, cô ấy đến mùa đông mới tròn mười tám, hiện tại vẫn chưa thể đăng ký kết hôn với con.”

Bà Tiêu trừng to mắt, không thể nào hiểu được: “Là sao cơ? Đây là ý gì?”

Tiêu Cửu Phong đáp: “Nói đúng hơn, bây giờ cô ấy vẫn chưa phải là vợ con.”

Bà Tiêu nghe xong lập tức nổi giận: “Anh nhận người này về nuôi, cô ta còn không thể làm vợ anh à? Đã vào cửa rồi thì sao lại không phải là vợ? Chưa tròn mười tám thì đã sao, cô con dâu của Trần gia bên cạnh không phải mới mười bảy đấy thôi, mà người ta đã có con trong bụng rồi kia kìa!”

Tiêu Cửu Phong không muốn giải thích nhiều, bởi vì anh biết có giải thích cũng không thể rõ ràng.

Anh nghiêm mặt nói: “Bà, tóm lại bà chỉ cần biết bây giờ cô ấy không phải vợ con là được rồi.”

Nói xong, anh liền dẫn Thần Quang đi tiếp về phía trước.

Lúc này, trên đường phố đã có không ít người vây quanh hóng chuyện, người trở về sau khi bón phân, kẻ đi ngang qua trong lúc múc nước, còn có người lên núi nhặt rau từ sáng sớm, tất cả đều đứng ở chỗ này dỏng tai lên mà nghe.

Bà Tiêu dậm chân, miệng lẩm bẩm một tràng: “Đây là chuyện gì, đây là chuyện gì, lĩnh về một cô gái gầy đến như thế, tôi mong ngóng người có thể làm vợ, có thể sinh con cơ mà, anh lại nói với tôi là cô ta chưa đủ tuổi à, chưa đủ tuổi thì sao lại đi lĩnh về làm cái gì!”

Người xung quanh lập tức xì xào, mọi người đều nghị luận ầm ĩ, có người đồng tình với Tiêu Cửu Phong, có người cảm thấy Tiêu Cửu Phong thật buồn cười, cũng có người nói: “Cửu Phong kia tham gia quân ngũ ở bên ngoài nên bị làm cho ngớ người rồi à!”

Mọi người đồng ý, hô lớn: “Đúng, tên đầu đất này không giống với chúng ta!”

Lúc này Ninh Quế Hoa cũng sấn tới, cô ta cười nói: “Người này đúng là số mệnh không giống người khác, mấy người đã thấy cô vợ mà Vương Hữu Điền nhận về chưa? Chậc chậc chậc, cô kia so với cô này khỏe mạnh hơn nhiều!”

Chị ta nhắc tới chuyện này, khiến cho tất cả mọi người nổi hứng tò mò, cả đám vội hỏi đầu đuôi ra sao.

Ninh Quế Hoa: “Sáng nay, tôi đi lên phía trên múc nước, thấy được dáng vẻ của cô vợ kia, cũng xem như thuận mắt, thấy người khác cũng biết cười hỏi một cái, đúng là rất biết ứng xử, Vương Hữu Điền này thật có phúc!”

Lập tức mấy xã viên đều hào hứng, từng người la hét muốn sang bên Vương Hữu Điền nhìn cô vợ mới của hắn, đám người rất nhanh đã quên chuyện cô vợ gầy của Tiêu Cửu Phong, chỉ có bà Tiêu chọc chọc cây gậy: “Không được, việc này mình phải đi nói mới được, sao có thể chấp nhận như thế này!”

.....

Thần Quang nghe được lời nói của những người kia, cũng hiểu ý của bọn họ, tất cả mọi người cảm thấy mình gầy, Tiêu Cửu Phong nhận mình về là chịu thiệt.

Cô ỉu xìu cúi đầu nhìn dáng vẻ của mình, tay chân nhỏ nhắn gầy gò, quần áo bằng vải thô rộng thùng thình, càng nhìn càng thấy dài lê thê, cô cũng cảm thấy Tiêu Cửu Phong có lẽ là chịu thiệt thật rồi.

Điều này khiến cô nhớ lại, lúc đầu Tiêu Cửu Phong chọn trúng một người khác, kết quả giữa đường lại đi đổi với người ta, cho nên mới nhận được cô, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, liệu anh có hối hận không, có muốn đổi lại hay không?