Chương 16: Tôi cho cô gấp ba

“Rất tốt!” chị J gật đầu.

Tay của Kha Tước đặt ở trên vai của Khang Tiểu Ngư nhanh chóng bỏ xuống. Khang Tiểu Ngư nhấp môi dưới, ôm chặt trong lòng chiếc gối vừa mới tranh giành cùng Kha Tước. Đạo diễn kêu dừng, Kha Tước lập tức từ trên giường đi xuống, nhưng mà Khang Tiểu Ngư còn không hoàn toàn thoát ra được.

“Thực không tồi, thật sự.” Kha Tước đứng lên, cổ vũ lại tán thưởng nhìn về phía Khang Tiểu Ngư.

Khang Tiểu Ngư hướng về phía cậu cười khẽ.

“Tiểu Mẫn, em mang cô ấy đi chỉnh lại tóc.” chị J nói.

Khang Tiểu Ngư hơi sửng sốt, nhưng là cô rất nhanh đã hiểu nội dung quay chụp tiếp theo là gì. Trong《 tia nắng ban mai 》có một câu là “Máy sấy tóc phần phật phần phật mà thổi, thổi tới chút ấm áp. Chút ấm áp nơi ngón tay anh, nhẹ nhàng và dịu dàng. Nhìn vào đôi mắt em, mọi phiền muộn đều quên đi..”

Hẳn là muốn quay cảnh Kha Tước sấy tóc cho cô……

Cô nhịn không được trộm nhìn về phía Kha Tước, Kha Tước đứng ở bên cạnh máy quay phim, đang nghiêm túc xem lại đoạn quay chụp ban nãy. “Tiểu ngư, đi theo tôi.” Tiểu Mẫn kêu cô.

Khang Tiểu Ngư từ trên giường đi xuống, theo Tiểu Mẫn vào phòng hóa trang. Lúc đi ra ngoài, cô lơ đãng ngẩng đầu, liền thấy Ôn Thế Gia đang đánh giá cô. Vì sao cô cảm thấy ánh mắt của Ôn Thế Gia có điểm quái quái? Khang Tiểu Ngư không kịp nghĩ nhiều, đã bị Tiểu Mẫn kéo đến phòng hóa trang.

·

Khang Tiểu Ngư ngồi ở trên ghế, mái tóc đã gội qua, vẫn còn ướt và hơi lộn xộn.

Kha Tước ngồi ở ghế bên cạnh, trong tay cầm khăn lông lau tóc cho Khang Tiểu Ngư. Khăn lông màu trắng cùng mấy sợi tóc hỗn loạn che mất tầm mắt của Khang Tiểu Ngư, cô chỉ có thể thấy mơ hồ người phía trước, Kha Tước mặc áo sơ mi trắng, cởi bỏ hai nút trên, có thể thấy xương quai xanh của cậu.

Khang Tiểu Ngư phát hiện ở xương quai xanh của Kha Tước có một vết sẹo nhỏ, dài gần bằng ngón út, nhưng rất nhỏ. Nếu không phải đứng rất gần, căn bản thấy không rõ. Ý niệm này chợt lóe qua, Khang Tiểu Ngư bỗng nhiên phản ứng lại, cô cách Kha Tước rất gần……

Lặng lẽ, Khang Tiểu Ngư hơi chun mũi.

Quanh hơi thở là mùi dầu gội, còn có một chút mùi hương đặc thù. Khang Tiểu Ngư cẩn thận phân biệt, mới có thể xác định mùi hương

nhàn nhạt trong không khí nồng đậm mùi hương dầu gội đầu này thuộc về Kha Tước.

Khang Tiểu Ngư lại hít mũi một cái, cẩn thận cảm nhận mùi hương nhàn nhạt này.

Nương theo khăn lông cùng tóc ngăn trở đôi mắt, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cẩn thận đi cảm thụ đầu ngón tay Kha Tước đang xoa đầu cô.

Tầm mắt không còn bị che khuất, Kha Tước đã đem khăn lông đặt lên bàn. Khang Tiểu Ngư đúng lúc mở to mắt, lộ ra nét vui mừng nhìn Kha Tước.

Kha Tước cũng cười lại.

Cậu xoay người cầm lấy máy sấy, mở máy, một luồng hơi ấm cùng với

thanh âm phần phật phần phật cùng nhau ập tới. Kha Tước mỉm cười nhìn Khang Tiểu Ngư, quơ quơ máy sấy trong tay. Gió nóng ập vào trước mặt, Khang Tiểu Ngư không thể không nhắm mắt lại, cười cười đẩy Kha Tước. Kha Tước thuận thế ôm lấy vai cô, đi ra phía sau cô, cầm tóc, cẩn thận

sấy khô cho cô.

Khang Tiểu Ngư không nhìn thấy Kha Tước, tóc ướt che trước mặt cũng đã vén lên rồi, ở trước mắt cô chỉ còn lại có màn ảnh lạnh băng cùng nhân viên công tác.

Có chút không được tự nhiên.

Ánh mắt Khang Tiểu Ngư đảo qua cái bàn, hướng về cái gương. Trong gương đúng là gương mặt Kha Tước đang chuyên chú sấy tóc. Khang Tiểu Ngư trắng trợn mà nhìn Kha Tước trong gương.

Kha Tước giương mắt nhìn về phía gương, hướng về Khang Tiểu Ngư phía trong gương gợi lên khóe miệng, lộ ra nụ cười sủng ái.

Kha Tước hơi dựa về trước một chút, xoa xoa đầu Khang Tiểu Ngư, dán vào lỗ tai cô, hỏi: “Một khắc không thấy được mình cũng chịu không được?”

Giọng nói của cậu thấp thấp, mang theo ý cười. Âm thanh cậu dán ở bên tai Khang Tiểu Ngư, còn người của cậu dán ở phía sau cô. Khang Tiểu Ngư lại nghe thấy tiếng tim mình đập. Cô còn thấy trong gương hai má mình lại bắt đầu dần dần ửng đỏ.

“Ừ……” Cô rũ mắt, lông mi dài chớp chớp, thấp giọng nhẹ nhàng đáp.

“Được rồi.” Kha Tước cười khẽ, chuyển tới trước mặt Khang Tiểu Ngư, tiếp tục sấy tóc cho cô. Khang Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cậu. Khang Tiểu Ngư dần dần cười rộ lên, đem yêu thích cất giấu trong mắt kéo tơ lột kén, lại lần nữa quang minh chính đại mà phô bày, đôi mắt không chớp mắt mà thâm tình nhìn cậu.

Kha Tước gặp được đôi mắt Khang Tiểu Ngư, ngẩn ra một chút. Cậu không hiểu, Khang Tiểu Ngư rõ ràng không hề có kinh nghiệm, hơn nữa trước đó còn vô cùng khẩn trương. Như thế nào đột nhiên nhập vai diễn? Kỹ thuật diễn cũng rất quan trọng nhưng chỉ một chút, chủ yếu là xem tình cảm cùng ánh mắt diễn viên biểu hiện ra như thế nào. Mà chấm điểm về biểu cảm trong mắt Khang Tiểu Ngư lúc này, Kha Tước thậm chí rất muốn cho cô điểm tối đa.

Đứng ở bên người chị J, Phó Minh Thư nhịn không được nói: “Biểu cảm thật rõ ràng, rất giống tình nhân, rất xuất sắc.”

Lúc chụp xong, tóc Khang Tiểu Ngư còn chưa khô hẳn. Cô nghiêng đầu, đem tóc dài kéo về một bên, cẩn thận sấy trong chốc lát, hoàn toàn làm khô, sau đó đi theo Tiểu Mẫn trở lại phòng hóa trang thay quần áo.

Kế tiếp muốn quay chụp mấy cảnh khác, Khang Tiểu Ngư không thể lại mặc áo ngủ trên người. Nhớ lại lời bài hát một lần, Khang Tiểu Ngư không khỏi suy đoán nội dung sẽ quay kế tiếp.

Cô cũng không rõ lúc đóng phim thân mật Kha Tước như vậy, đến tột cùng là vui mừng hay là muốn trốn tránh.

***

Trong phòng hóa trang, Tiểu Mẫn một bên giúp Khang Tiểu Ngư tìm quần áo, mặc quần áo, một bên hỏi: “Cô thật sự là lần đầu tiên quay chụp sao?”

“Thật đó.”

“Trước kia có diễn kịch gì không? Trong trường học không phải luôn có những cuộc thi nghệ thuật, kịch bản, văn nghệ gì đó, chắc cô đã tham gia hả?”

Khang Tiểu Ngư lắc đầu, có

chút ngại ngùng mà nói: “Tôi không quá

thích mấy hoạt động đó……”

Tiểu Mẫn “A” một tiếng: “Vậy cô đây là đột nhiên thông suốt!”

Khang Tiểu Ngư cười cười không giải thích, chỗ nào là đột nhiên thông suốt, chẳng qua là bởi vì……

“Đúng, cô mặc váy thật đẹp mắt, càng nhìn càng đẹp!” Tiểu Mẫn đánh giá Khang Tiểu Ngư mới vừa thay xong quần áo, nghiêm túc gật đầu.

Khang Tiểu Ngư thu hồi suy nghĩ, cô soi gương nhìn qua một vòng. Trang phục mới thay là một cái váy hai dây màu xanh lam, lộ ra bờ vai trắng noãn. Chiếc váy ôm sát phần ngực cùng eo, rồi từ eo lại hơi xoè ra, dài tới gót chân. Mái tóc đen dài mềm mại để trước ngực, rất hài hoà.

“Đôi này……” Khang Tiểu Ngư có chút không yên tâm mà nhìn đôi giày cao gót trên chân. Cô vốn không thích mang giày cao gót, ngày hôm qua làm phù dâu là lần đầu cô mang giày cao gót, gót chân vẫn còn vết trầy nhỏ do ma sát với giày. Hơn nữa không khéo là…… chân Khang Tiểu Ngư rất nhỏ, nơi này không có giày phù hợp với cô, đôi giày này quả thật không vừa chân.

“Không có việc gì, cũng không yêu cầu đi đường. Đẹp là được, kiên trì một chút!”

Khang Tiểu Ngư tuy rằng lo lắng sẽ mang đến phiền toái, vẫn cười gật gật đầu.

Đôi tay Tiểu Mẫn đặt trên vai Khang Tiểu Ngư, một lần nữa đem ấn cô ngồi xuống ghế dựa trước bàn trang điểm, cầm lấy bông dặm phấn giúp Khang Tiểu Ngư trang điểm.

Ôn Thế Gia gõ gõ cửa, từ bên ngoài đi tới. Cô ấy đứng cách Khang Tiểu Ngư

không xa, ôm cánh tay, hỏi: “Cô tên là Khang Tiểu Ngư?”

“Đúng vậy.” Khang Tiểu Ngư quay đầu lại, hướng cô ấy lễ phép mà cười một cái.

Ôn Thế Gia tùy ý cầm lấy son môi bàn trang điểm, đặt ở trong tay đùa nghịch. Cô đánh giá Khang Tiểu Ngư, không khỏi nhớ tới Khang Tiểu Ngư lúc đến

mặc một bộ quần áo rẻ tiền. Nghe nói rất nhiều học sinh nghèo thiếu tiền liền chụp khỏa thân, cô cảm thấy học sinh trung học hướng nội an tĩnh giống Khang Tiểu Ngư, nhất định là thiếu tiền mới đến đây. Làm hỏng đồ của người khác rồi? Muốn quần áo hàng hiệu? Hay là thiếu tiền? Chụp thỏa thân?

Tiền có thể giải quyết, chuyện này không thành vấn đề. Ôn Thế Gia cảm thấy Khang Tiểu Ngư trước mắt không khó đuổi.

“Cô tới quay chụp này MV được bao nhiêu thù lao, tôi cho cô gấp ba, chỉ cần tí nữa cô diễn hỏng.” Ôn Thế Gia nâng cằm, kiêu ngạo mà nhìn Khang Tiểu Ngư.

Khang Tiểu Ngư mở to hai mắt, kinh ngạc.

Ban nãy Ôn Thế Gia cùng Kha Tước nói muốn hợp tác bị Kha Tước cự tuyệt, đây là cô ấy chưa từ bỏ ý định, đổi phương pháp, tới tìm cô?