Chương 24: Cậu thích mình phải không?

Trưa thứ sáu, sau khi tan học, bởi vì họp phụ huynh, trường trung học Minh Nhã cho toàn bộ học sinh khối 11 nghỉ, mỗi lớp chỉ còn lại một vài học sinh để sắp xếp ghế tiếp đãi phụ huynh.

Khang Tiểu Ngư không muốn để ba mẹ Khang biết cô ở trường cùng bạn học đánh nhau, mà gần đây, Lục Trầm Hòa ở bệnh viện rất bận, cuối cùng cô gọi cho Khang Hành, mua một cây kẹo que, thu mua anh tới họp phụ huynh cho cô.

Khang Hành vui vẻ đồng ý.

Lúc cô xách cặp ra về, ngẩng đầu nhìn Kha Tước đi ở phía trước cô. Theo như Khang Tiểu Ngư biết, ba mẹ Kha Tước đều ở nước ngoài, có lẽ không có ai đến họp phụ huynh cho cậu đi? nhưng minh tinh giống như Kha Tước, nào có để ý đến việc này.

Khang Tiểu Ngư lấy di động, mở WeChat, buổi sáng, Kha Tước đã gửi cho cô một tin nhắn trên Wechat, thông báo cho cô buổi ghi âm cùng quay chụp bổ sung sẽ đổi từ chủ nhật thành sáng thứ bảy. Lúc Kha Tước gửi tin này cho cô, đúng vào tiết lịch sử, cô ngồi bên cạnh cậu.

Cô cùng Kha Tước đã hai ngày không nói chuyện.

Trong mắt Khang Tiểu Ngư xẹt qua một tia ảm đạm, cô lặng lẽ thở dài, trong lòng nghĩ như vậy cũng khá tốt. Chờ sau khi hoàn thành MV 《 tia nắng ban mai 》, cô cùng Kha Tước lại không có liên quan gì nữa, đến lúc đó cô sẽ xin cô chủ nhiệm đổi chỗ ngồi. Mà hiện tại cô sở dĩ không có xin đổi chỗ ngồi, cũng là bởi vì buổi quay chụp ngày mai.

Cô mang tâm sự nặng nề trở về nhà, buổi tối ngủ cũng không yên ổn. Ở trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng mở đèn bàn, đến phòng khách lấy nước ấm uống. Cô uống một hơi hết một cốc nước lớn, cổ họng bớt khô cô mới cảm thấy tốt hơn một chút. Giọng cô hiện tại đã không còn khàn, nhưng không quá thoải mái. Khang Tiểu Ngư vẫn có chút lo lắng, nói chuyện cùng hát không giống nhau, cô sợ cổ họng của cô sẽ ảnh hưởng đến buổi thu âm ngày mai.

·

Ngày hôm sau, Khang Tiểu Ngư dậy từ sáng sớm. Cô đứng ở ban công trước cửa sổ, hướng tới cổng tiểu khu nhìn xung quanh, cho đến khi thấy xe của Kha Tước dừng ở cổng tiểu khu, cô mới vội vã đi xuống lầu.

Lần trước, trước khi tới Kha Tước có nhắn tin trên WeChat cho cô, nhưng mà lúc này lại không.

Khang Tiểu Ngư cảm thấy hôm nay Kha Tước sẽ không tự mình tới đón cô, cậu chỉ để tài xế lại đây, cho nên lúc cô kéo cửa xe, thấy Kha Tước ngồi ở ghế sau, không khỏi ngây ngẩn cả người, cô đứng ngốc ở cửa xe, cũng quên đi vào.

Kha Tước giương mắt nhìn cô, gợi lên khóe miệng, hơi cười, nói: “Chào buổi sáng.”

“Chào……chào buổi sáng” Khang Tiểu Ngư thấp giọng đáp một câu, gắng gượng phô bày tươi cười trên gương mặt. Cô vội vàng lên xe, ngồi sát cửa xe, cùng Kha Tước duy trì khoảng cách.

Xe chạy được một hồi lâu, Kha Tước hỏi: “Đã ăn sáng sao?”

“Đã ăn rồi.” Khang Tiểu Ngư mau chóng đáp lại, như là sợ Kha Tước lại lấy ra sữa đậu nành cùng bánh quẩy cho cô giống như hôm trước. Cô lại nhủ thầm trong lòng, Kha Tước chẳng qua là thuận miệng hỏi một câu mà thôi, trong xe không có bữa sáng đâu. Cô thậm chí nhịn không được mà nghĩ, lần trước cũng trùng hợp mà thôi. Có lẽ là Kha Tước mua bữa sáng cho chính mình không cẩn thận mua nhiều hơn một phần, hoặc là cậu mua cho cậu, sau lại không muốn ăn mà thôi ……

Khang Tiểu Ngư lấy di động, bắt đầu chơi trò chơi xếp hình Tetris để giảm bớt căng thẳng cùng xấu hổ trên đoạn đường dài này.

Kha Tước nâng đầu, từ cái gương trước mặt, nhìn thấy Khang Tiểu Ngư cúi gằm mặt xuống. Nghĩ nghĩ, anh cũng lấy di động bắt đầu chơi trò chơi.

Ai chơi theo ý người nấy.

Tới phòng làm việc, Khang Tiểu Ngư đã bị Tiểu Mẫn đưa đi phòng thu âm để thu âm. Nhưng mà giọng nói của Khang Tiểu Ngư vẫn có chút không được, có lẽ người bình thường nghe không ra, nhưng đối dân chuyên nghiệp làm âm nhạc, lập tức sẽ nghe ra được.

Tiểu Tề liên tục lắc đầu.

Khang Tiểu Ngư xin lỗi mà cười cười, nói: “Mấy ngày hôm trước bị cảm, giọng nói không được tốt. Để em thử lại một lần đi.”

“Được rồi. Em cứ thử trước đi, nếu thật sự không được, để qua mấy ngày nữa rồi lại thu âm.” Tiểu Tề nói.

“Được.” Khang Tiểu Ngư đáp ứng. Cô lại uống hai ngụm nước ấm, một lần nữa đeo tai nghe bắt đầu hát. Cô tuy rằng đồng ý với tiểu Tề, nhưng trong lòng cô mong sao hôm nay có thể giải quyết xong chuyện này, không muốn phải quay lại đây nữa.

Tiểu Tề đi ra bên ngoài, phát hiện Kha Tước đứng ở cửa. Tiểu Tề lắc lắc đầu, nói: “Không được, không chỉ vì giọng tiểu Ngư không thoải mái, còn có ……

Hôm nay cảm xúc không tốt lắm, giọng hát cất lên không thích hợp, không có cái loại cảm xúc…… uyển chuyển nhẹ nhàng, vui tươi linh hoạt.”

“Em nghe ra được.” Kha Tước gật đầu.

Tiểu Tề lại nói: “Để cô ấy thử lại, không được liền để hôm khác. Nhưng ngày ra mắt MV không thể lại kéo dài, tốt nhất là giải quyết hết trong hôm nay……”

Khang Tiểu Ngư nghe thấy Tiểu Tề cùng Kha Tước đứng ở cửa nhỏ giọng nói chuyện, lại nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, tiếng hát cất ra lập tức bị biến âm.

Cô sửng sốt một chút, có chút xấu hổ khi bắt gặp ánh mắt của Kha Tước. Cô vội vàng quay đầu lại, tiếp tục hát, nhưng những câu hát tiếp theo đều không được.

Tiểu Tề buông tay, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Rốt cuộc không phải là người trong nghề, bằng không để Ôn Thế Gia lại đây thử xem?”

“Không.” Kha Tước không chút do dự mà cự tuyệt.

“Kha Tước, cậu lại đây một chút.” Chị J ở phía xa hô một tiếng.

Chị J đem MV 《 tia nắng ban mai 》cắt nối biên tập không sai biệt lắm, kêu Kha Tước lại đây xem hiệu quả. Kha Tước sau mỗi lần biên tập MV đều sẽ tự mình nhìn xem thành quả, cũng sẽ đề nghị chỉnh sửa một chút. Chị J cũng cảm thấy mấy ý kiến Kha Tước đưa ra đều rất tốt, cho nên khi hai người hợp tác, chị J sẽ cùng Kha Tước thương lượng.

Trong máy tính đang phát MV đã được biên tập.

Kha Tước nhìn đôi mắt của Khang Tiểu Ngư trên màn hình, có chút kinh ngạc. Đến gần giữa MV, Kha Tước cho dừng lại, lại phát lại một lần, cho đến khi đôi mắt của Khang Tiểu Ngư được đặc tả rõ nét trên màn hình, Kha Tước lại cho dừng lại.

Chị J ở một bên nói: “Trong mắt nữ sinh này đều là diễn, nhưng thật sự rất đẹp.”

Kha Tước quay đầu lại nhìn về phòng thu âm, cậu nhớ tới bức ảnh kia, bức ảnh bị chụp lén, cũng là bức ảnh duy nhất mà Kha Tước lưu lại. Ảnh chụp Khang Tiểu Ngư đứng ở phía sau Kha Tước, nâng đầu lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt cô ở trong bóng đêm toả ra một vầng sáng. Lúc ấy Kha Tước liền cảm thấy ánh mắt Khang Tiểu Ngư thực quen mắt.

Ánh mắt Kha Tước một lần nữa dừng ở màn hình máy tính. Bóng dáng của hai “Khang Tiểu Ngư” dần dần hoà hợp, đặc biệt là đôi mắt.

Cậu giống như hiểu ra, không có kinh nghiệm, tính cách lại hướng nội, Khang Tiểu Ngư vì cái gì mà diễn xuất đột nhiên bùng nổ.

Hóa ra không phải do kỹ thuật diễn a……

Chị J thưởng thức mà nhìn Khang Tiểu Ngư trên màn hình, lại lần nữa tán thưởng: “Thật sự rất tốt. MV quay chụp đã ổn rồi, chỉ cần tu bổ lại một chút, nữ sinh đó hôm nay không phải là giọng không thoải mái không thu âm được sao? Để cô ấy qua đây quay chụp bổ sung đi.”

·

Khang Tiểu Ngư lại một lần nữa thay áo ngủ, một lần nữa ngồi ở trên giường trắng như tuyết.

Chị J giải thích cho cô: “Khi Kha Tước kéo em lên, em đưa đôi tay vòng qua cổ cậu ấy, liếc mắt đưa tình mà nhìn cậu ấy. Rất đơn giản, chỉ cần ánh mắt thật tình tứ, hiểu chưa?”

Khang Tiểu Ngư gật gật đầu. Một bên, Kha Tước lại có chút lo lắng mà liếc nhìn Khang Tiểu Ngư một cái.

Hôm nay tâm tình chị J rất tốt, có ấn tượng từ lần quay chụp trước, chị đối với diễn xuất của Khang Tiểu Ngư là cực kỳ tin tưởng.

Nhưng mà kết quả lại làm chị J rất ngoài ý muốn, sau khi kêu ‘cắt’ ở lần thứ sáu, rốt cuộc nhịn không được phát giận: “Khang Tiểu Ngư, em sao lại thế này? Ngủ không đủ hay đã bị người khác nhập vào rồi? Em nhìn xem em đang diễn cái quỷ gì! Liếc mắt đưa tình có hiểu hay không? Em đâu? Ánh mắt em nhìn Kha Tước quá chất phác! Em là người gỗ hay là búp bê Tây Dương?

Không đúng…… Em căn bản là không thấy Kha Tước! Đúng đúng đúng…… Chính là không dám nhìn. Kha Tước làm sao vậy? Cậu ấy có thể ăn em? Hay là có thể đánh em? Em không dám nhìn anh? A!”

“Thật ngại quá……” Khang Tiểu Ngư có chút áy náy mà nhỏ giọng nói.

Toàn bộ nhân viên công tác đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Tính tình táo bạo của chị J lại trở lại…… Mọi người còn tưởng rằng chị J đối với Khang Tiểu Ngư cực kỳ vừa lòng, hôm nay quay chụp sẽ thuận lợi, không nghĩ tới Khang Tiểu Ngư sẽ như vậy, chị J lại bắt đầu phát hỏa……

Ôn Thế Gia giẫm giày cao gót đi đến cửa phòng quay, miệng ngậm cái kẹo que, mỉm cười mà nhìn Khang Tiểu Ngư. Cô ta đang cao hứng nha, thật là cao hứng thật là cao hứng.

Chị J nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại trừng mắt một cái: “Em không đi luyện giọng, lại đây làm gì?”

Ôn Thế Gia ngọt ngào cười, nhẹ nhàng nói: “Chị J, không phải lần trước chị nói diễn xuất của Khang tiểu Ngư rất tốt hay sao? Em là đến để học hỏi kinh nghiệm nha!”

Chị J có chút tức giận. Trên thực tế, biểu hiện hôm nay của Khang Tiểu Ngư như đánh vào mặt mình.

Kha Tước nhìn Khang Tiểu Ngư, nói: “Cậu đi theo mình, cũng đã giữa trưa rồi, mọi người đều ăn trưa trước đi.”

Trong phòng tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Chị J còn muốn nói cái gì, thấy Kha Tước đã mở miệng, vẫn cho cậu mặt mũi, đành phải im miệng, không vui mà đi nhanh ra ngoài. Người trong phòng đều đi hết, chỉ còn lại Khang Tiểu Ngư cùng Kha Tước.

Khang Tiểu Ngư ngồi ở trên giường, cúi đầu.

Kha Tước nhìn cô trong chốc lát, nói: “Di động cậu đổ chuông.”

Khang Tiểu Ngư quay đầu nhìn chiếc bàn bên cạnh, di động của cô đặt ở đó, đèn thông báo còn nhấp nháy. Hôm nay cô tắt chuông di động, sẽ không đổ chuông. Ánh mắt Khang Tiểu Ngư lướt qua di động trong tay Kha Tước, chưa nói cái gì, im lặng đi qua lấy di động. Cô mở WeChat, quả nhiên thấy Kha Tước gửi cho cô một tin nhắn.

Kha Tước: “Đừng có không vui.”

Khang Tiểu Ngư đưa lưng về phía Kha Tước, nhìn dòng chữ trên màn hình một hồi lâu, cuối cùng cô vẫn trả lời.

Khang Tiểu Ngư: “Ngượng ngùng, biểu hiện của mình hôm nay không tốt, ảnh hưởng đến tiến độ của mọi người.”

Kha Tước nhìn tin nhắn, sau đó ngẩng đầu nhìn Khang Tiểu Ngư. Qua thật lâu sau, Kha Tước châm chước câu từ, một lần nữa đánh chữ. Cậu đánh rất nhiều chữ, cuối cùng lại xoá hết. Cậu buông di động xuống, nhìn Khang Tiểu Ngư, nói: “Đi thay quần áo, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Cậu đột nhiên mở miệng, Khang Tiểu Ngư có chút ngoài ý muốn. Cô vẫn như cũ đưa lưng về phía cậu, căng da đầu nói: “Không cần, mình không muốn ăn cơm. Cậu đi đi. Mình…… mình đi luyện giọng một lát.”

Kha Tước thở dài, cậu đi về phía Khang Tiểu Ngư. Khoảng cách dần rút ngắn, Khang Tiểu Ngư bỗng nhiên khẩn trương. Kha Tước vẫn như cũ tới gần, cậu dán vào lỗ tai Khang Tiểu Ngư, thấp giọng hỏi: “Khang Tiểu Ngư, cậu thích mình phải không?”