Chương 25: Cậu sẽ là người nghe đầu tiên

Tay Khang Tiểu Ngư run lên, di động thiếu chút nữa rơi xuống.

“Đúng, đúng là thích cậu.” Khang Tiểu Ngư khẽ cười, “Tựa như…… ba ngàn vạn fans kia đều yêu thích cậu vậy! Cậu là đại minh tinh mà……”

Kha Tước đi vòng đến bên cạnh Khang Tiểu Ngư, tùy ý dựa ở trên bàn, nhìn Khang Tiểu Ngư buông đôi mắt, hỏi: “Vậy hôm nay sao cậu lại biểu hiện thất thường như vậy?”

Khang Tiểu Ngư cúi đầu, cô cắn môi, cười nói: “Bởi vì mình vốn dĩ không phải diễn viên chuyên nghiệp, lần trước chỉ là may mắn thôi, ha ha……”

Khang Tiểu Ngư cười đến có chút xấu hổ.

“Như vậy sao……” Kha Tước cười không rõ ý vị, sau đó nắm bàn tay Khang Tiểu Ngư, lôi cô vào phòng thay quần áo.

“Mau đi thay quần áo, cùng nhau ăn cơm.”

Khang Tiểu Ngư nghĩ thầm, chính mình rõ ràng đã cự tuyệt cậu một lần, cô xoay người nhìn Kha Tước, muốn cự tuyệt lần nữa, chính là lời nói đến bên miệng, nhìn gương mặt phấn khởi của Kha Tước, liền đem lời nói nuốt xuống, xoay người chậm rì rì mà đi vào phòng thay quần áo.

Lúc Khang Tiểu Ngư đã thay xong quần áo, từ phòng thay đồ đi ra, đi cùng Kha Tước, bỗng nhiên cậu nói: “Không có việc gì, diễn không được cũng không sao.”

Khang Tiểu Ngư quay đầu nhìn cậu, trên mặt Kha Tước không có biểu tình gì, giống như cái gì cũng chưa nói.

·

Buổi chiều trước khi quay, Kha Tước tìm chị J sửa lại cốt truyện. Chị J cau mày, nhìn thoáng qua Khang Tiểu Ngư ở phía xa, cố mà đáp ứng.

Nguyên bản là Khang Tiểu Ngư ôm lấy cổ Kha Tước, liếc mắt đưa tình nhìn cậu, đã bị đổi thành Kha Tước rầu rĩ không vui còn Khang Tiểu Ngư thì thật vui vẻ.

Đột nhiên thay đổi cốt truyện, trong lòng Khang Tiểu Ngư càng không yên, vốn dĩ buổi sáng biểu hiện không tốt, cô có chút lo sợ mà đứng trước mặt chị J, nhỏ giọng nói: “Chị J, em phải làm như thế nào ạ?”

Chị J không kiên nhẫn nói: “Cái gì cũng không cần làm! Cứ làm biểu tình như bây giờ là được rồi!”

Khang Tiểu Ngư cưỡng chế xúc động muốn đi tìm Kha Tước trợ giúp. Cô tự nỗ lực thử nghiền ngẫm nên diễn như thế nào.

Bắt đầu quay.

Khang Tiểu Ngư nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn nóc nhà. Bởi vì đôi mắt thật lâu chưa từng chuyển động, nhìn lên có chút ngốc ngốc. Kha Tước đi vào màn ảnh, chậm rãi đi đến mép giường, cúi đầu nhìn Khang Tiểu Ngư.

Cậu nhìn Khang Tiểu Ngư một hồi lâu, mới nói: “Chuyện này là mình xử lý không tốt, cậu không cần như vậy.”

Khang Tiểu Ngư quay đầu, nhấp nháy môi nhìn cậu.

Kha Tước cong lưng, dán sát vào Khang Tiểu Ngư, ngóng nhìn đôi mắt Khang Tiểu Ngư, thấp giọng hỏi: “Coi như cái gì cũng chưa phát sinh, được không?”

“Mình……” Khang Tiểu Ngư ngơ ngẩn nhìn đôi mắt xanh lam của Kha Tước. Chìm đắm trong ánh mắt ấy, cô bỗng nhiên phát hiện mình không thể nói nên lời.

Kha Tước ngồi xuống ở mép giường, cậu lôi kéo tay Khang Tiểu Ngư, kéo cô về phía cậu, đôi tay cực kỳ tự nhiên mà đặt ở eo Khang Tiểu Ngư, đem cô ôm vào trong lòng. Khang Tiểu Ngư cuống quít vươn tay để ở trước ngực Kha Tước, có chút mâu thuẫn mà lui về phía sau. Kha Tước hơi hơi dùng sức, đột nhiên siết chặt, đem cả người Khang Tiểu Ngư tiến vào trong lòng ngực.

Thân cận quá.

Khang Tiểu Ngư có chút hoảng, theo bản năng mà đẩy Kha Tước. Nhưng Kha Tước chẳng những không buông tay, ngược lại ôm càng chặt.

“Tiểu Ngư?”

“Hả?”

Khang Tiểu Ngư thất thố mà nhìn con ngươi tràn ngập ý cười của Kha Tước, trơ mắt nhìn cậu dán sát người vào, cô trở nên ngốc nghếch bởi ánh mắt cậu, ngay cả trốn tránh cũng quên. Cho đến khi trên trán cô có chút lành lạnh, tim Khang Tiểu Ngư bỗng nhiên ngừng một nhịp.

Cậu, cậu hôn cô?

Thật vậy chăng? Hay là ảo giác? Là do thân cận quá? Ảo giác đi?

Vừa chạm vào liền tách ra.

Khang Tiểu Ngư nhìn Kha Tước, trong mắt toát ra hoảng loạn, thất thố mà biểu tình lại mờ mịt, nghi hoặc. Bên môi Kha Tước dần dần cong lên, tươi cười sáng lạn.

Khang Tiểu Ngư chớp chớp đôi mắt, bất giác nhận ra mặt mình càng ngày càng nóng.

“Hoàn mỹ!”

Giọng nói tán thưởng của chị J đánh vỡ bầu không khí yên lặng trên giường. Khang Tiểu Ngư bị tiếng kêu này của chị J làm cho phục hồi tinh thần lại, thật giống như trái bóng bị xì hơi, thân mình lập tức mềm xuống.

“Tiểu Ngư, trạng thái em đã điều chỉnh rất tốt. Không tồi ha!” Chị J vừa lòng mà vỗ vỗ vai Khang Tiểu Ngư.

Khang Tiểu Ngư nỗ lực mà bày ra gương mặt tươi cười, chỉ là sắc mặt có chút tiều tụy, nét tươi cười nhìn qua cũng có chút không chân thực. Chị J cho rằng cô còn chưa hết bệnh, lúc trước còn phê bình cô, cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Sinh bệnh còn tới quay chụp, cũng thật vất vả, diễn viên đều chuyên nghiệp giống như em thì tốt rồi! Xem sắc mặt em không tốt lắm, hôm nay cũng đừng thu âm, cuối tuần lại đến, muộn chút cũng không có việc gì.”

“Em không có việc gì, đi tẩy trang thì tốt rồi……” Khang Tiểu Ngư ngoan ngoãn mà cười cười, mang giày vào rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Cô tiến vào phòng vệ sinh, trực tiếp vọt tới bồn rửa tay, nhìn mình trong gương. Mặt cô đỏ…… Kha Tước nhất định đã phát hiện đi……

Cô nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương, ảo não như sắp khóc! Như thế nào lại đỏ mặt? Có cái gì để đỏ mặt đâu? Còn không phải chỉ là đóng phim hay sao!

Cô có chút tức giận, tức giận mình, trách chính mình không có tiền đồ! Cô thở phì phì mà vặn vòi nước, liên tiếp hắt nước lên mặt mình. Cô muốn gương mặt cô nhanh chóng, nhanh không còn đỏ bừng nữa.

Một lúc sau, hai tay cô chống trên bồn rửa tay, mở to mắt nhìn mình trong gương.

Cô như thế nào đã quên trên mặt mình còn lớp trang điểm nhẹ……

Chỗ trắng, chỗ hồng, chỗ lại đen……

Cái này, cô thật sự muốn khóc.

Cô tức giận mà hướng chân về phía trước đá một cái, đá cẩm thạch ở bồn rửa tay lập tức dạy cô một bài học. Cô “A……” một tiếng, đau đến cong lưng.

·

Khang Tiểu Ngư từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, đánh giá xung quanh một chút, không nhìn thấy bóng dáng Kha Tước. Cô vội vàng đi vào phòng thay quần áo, đem áo ngủ trên người thay ra, sau đó lặng yên không một tiếng động mà đi ra ngoài, không để Kha Tước cùng Tiểu Tề đang nói chuyện ở cách vách nhìn thấy cô.

Lúc cô đi đến phòng thu âm, cô điểm nhẹ mũi chân, vội vàng chạy chậm hai bước, nhanh chóng lắc mình tiến phòng thu âm, lại vội vàng đóng cửa lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Người trong phòng thu âm có chút kinh ngạc mà nhìn cô.

Khang Tiểu Ngư nhẹ giọng chào hỏi. Sau đó ngẩng đầu, ưỡn ngực đi qua, bắt đầu thu âm. So với buổi sáng, giọng cô đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn là có chút vấn đề, cô lại hát thêm lần nữa. Trải qua một buổi sáng, Khang Tiểu Ngư cũng sửa lại chủ ý, nếu cô đã quyết định đem chuyện này làm cho xong, hôm nay cô sẽ tận lực thu âm, nhưng vì cô mà thu âm không được, vậy ngày khác cô sẽ quay lại.

Khang Tiểu Ngư mang tai nghe, chuyên chú mà hát, nhạc bỗng nhiên dừng lại. Cô sửng sốt một chút, quay đầu đi nhìn xung quanh, liền thấy Kha Tước đứng ở cửa, vẫy tay với cô.

Sao cậu lại qua đây?

Khang Tiểu Ngư ở trong lòng vẽ vài dấu chấm hỏi.

“Hát đã lâu, giọng cũng sẽ mệt. Nghỉ ngơi trong chốc lát đi.” Kha Tước đi qua.

Khang Tiểu Ngư muốn phản bác, nhưng tìm không thấy lý do. Cô không rõ ràng lắm điều Kha Tước nói rốt cuộc đúng hay không, cậu chuyên nghiệp trong âm nhạc, cho nên hẳn là đúng đi……

Khang Tiểu Ngư để tai nghe xuống, vì phòng ngừa xấu hổ, mặc dù không khát, cũng đi lấy một chai nước khoáng.

“Mấy ngày hôm trước có viết một khúc nhạc mới, cậu nghe một chút đi.”

Khang Tiểu Ngư thiếu chút nữa sặc.

Kha Tước khẽ cười ra tiếng, duỗi tay lau bọt nước ở khoé miệng Khang Tiểu Ngư. Bởi vì Khang Tiểu Ngư không nghĩ tới cậu sẽ làm như vậy, cho nên quên cả trốn tránh, thẳng đến khi Kha Tước thu hồi tay, cô mới hồi phục tinh thần lại.

Trong đầu Khang Tiểu Ngư có duy nhất ý niệm là……

Không cần lại đỏ mặt……

Kha Tước đã đi ra ngoài.

Khang Tiểu Ngư do dự một chút, mới đặt chai nước sang một bên, đuổi theo Kha Tước.

Trong phòng nhạc, Kha Tước ngồi ở trước dương cầm. Cậu nhìn thẳng, chỉnh mặt gương về phía Khang Tiểu Ngư, cậu nhìn vào gương cười với Khang Tiểu Ngư một cái, sau đó cúi đầu nhấn phím đàn tạo ra âm đầu tiên.

Khang Tiểu Ngư đi đến bên cạnh cậu, lúc cậu bắt đầu đàn, bước chân cô dừng lại. Cô ổn định hô hấp, bước chân nhẹ nhàng mà đi qua, ngồi ở ghế dựa cách dương cầm không xa.

Từ lúc bắt đầu, cô nhìn Kha Tước không chớp mắt. Nghe trong chốc lát, cô không tự chủ được mà khép lại đôi mắt, cả người đều đắm chìm trong giai điệu mà Kha Tước tạo ra.

Ban đầu cô thích Kha Tước, chính là vì thích âm nhạc của cậu.

Khúc nhạc kết thúc, Khang Tiểu Ngư chậm rãi mở to mắt. Cô nhìn Kha Tước, cười nói: “Dễ nghe! Thật là dễ nghe! Lần này ra album sẽ có bài hát này sao?”

“Chắc là không kịp rồi, chỉ mới viết xong phần nhạc, còn chưa thêm lời.”

“Nếu có thể nghe sớm một chút thì tốt rồi……” Khang Tiểu Ngư hơi thất vọng.

Kha Tước nhìn thấy mất mát trong ánh mắt cô, nói: “Sẽ, cậu sẽ là người nghe bài hát này trước tiên.”

Khang Tiểu Ngư có chút kinh ngạc mà nhìn Kha Tước một cái, lại vội vàng dời mắt, đem cảm xúc trong mắt giấu đi.

Cả hai đều không nói chuyện, trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong phòng có điểm xấu hổ. Loại không khí an tĩnh như này làm Khang Tiểu Ngư cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô đứng lên, nói: “Người yêu thích âm nhạc của cậu hy vọng sẽ sớm một chút nghe được bài hát này. Kia…… Mình trở về tiếp tục luyện giọng đây.”

“Đừng luyện nữa. Giọng cậu không được tốt, chỉ là do cảm mạo mà thôi. Có hát cũng không được, lần sau lại đến thu âm đi. Chờ cậu hết bệnh, chúng ta lại đến đây.”

Kha Tước cũng đứng lên, đi về phía Khang Tiểu Ngư.

Không biết vì cái gì, nhìn Kha Tước dần dần đến gần, Khang Tiểu Ngư lại bắt đầu luống cuống, trán tựa như bắt đầu nóng rát. Loại cảm giác nóng rát ấy lại bắt đầu lan tràn, không bao lâu, cô cảm giác mặt mình cũng bắt đầu phát sốt.

Không xong, như thế nào lại đỏ mặt.

Lúc Kha Tước đi đến gần cô, da đầu cô căng lên, vội vàng nói: “Mình thấy cậu nói rất đúng, dù sao hôm nay cũng không thu âm được, vậy mình về trước, lần sau sẽ đến!”

Kha Tước biết cô khẩn trương, lại không quá phận tới gần cô, đứng đối diện cách cô hai bước, nói: “Được, vậy mình đưa cậu về.”

“Không cần, tự mình trở về được mà!” Khang Tiểu Ngư không cần nghĩ ngợi mà nói.

Cô nói xong, liền thấy đáy mắt Kha Tước tràn đầy ý cười.

“Lại khách khí như vậy?” Kha Tước cũng không biết là lần thứ mấy nói những lời này.

Thấy ý cười trong đôi mắt màu lam của Kha Tước, Khang Tiểu Ngư lập tức bình tĩnh lại.

Sau khi xa cách lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra, như vậy là sao đây?