Chương 3: Quá To Gan

Tay của hắn cũng không thể tránh được mà có chút thô ráp và còn có kén, nóng mà có lực, ấn vài cái lên mấy huyệt đạo.

Gò má giống như bạch ngọc của Phượng Trường Minh hơi phiếm hồng, sau đó môi hơi mở ra, phát ra vài tiếng thở dốc.

Thái Tử điện hạ thực sự là người chính trực hiền đức, cho nên chắc là chưa từng tự an ủi, bị sờ mấy cái liền cương cứng.

“Huyền…… Huyền Minh.” Phượng Trường Minh run rẩy kêu một tiếng, nhưng mà Trình Huyền Minh đã xấu xa mà vuốt cây gậy thô dài của y cách một chiếc quần lụa, rất có kỹ xảo mà xoa nắn phía trước.

Nam phong ở Tống Quốc không hề hiếm thấy, nhưng mà những thứ này đều là thú vui của tầng lớp quý tộc vào lúc đất nước thái bình thịnh thế, còn mấy năm nay việc ăn no đã là miễn cưỡng rồi, càng không còn có những thú vui này nữa.

Phượng Trường Minh làm Thái Tử, đã trải qua cả lúc phồn hoa đến khi gian khổ, cho nên lại càng không chạm vào mấy thứ này.

Hiện giờ bị xoa bóp như thế nên đương nhiên không chịu nổi, một mặt chỉ cảm thấy là do nam sinh tò mò, một mặt khác lại cảm thấy làm như vậy quá thẹn thùng.

“Suy nghĩ cái gì, huynh chuyên tâm một chút đi”. Trình Huyền Minh không hài lòng cúi đầu xuống, trong mắt châm một số đốm lửa nhỏ, làm cho Phượng Trường Minh bị đốt tới hơi run lên.

“A……” Đầu lưỡi có chút thô bạo luồn vào trong miệng thái tử Phượng Trường Minh, rất có kỹ xảo, chỉ vài cái đã khiến cho Phượng Trường Minh thở dốc không ngừng.

“Ân…… Ân……”

Tay Trình Huyền Minh hơi dùng sức một bóp một cái, Phượng Trường Minh lập tức khó chịu lại kí©h thí©ɧ mà hừ hừ lên.

“Không phải chứ, vốn dĩ muốn dạy huynh thứ hay hơn cơ”. Trình Huyền Minh mỉm cười xấu xa, cúi đầu ngậm lấy vành tai của Phượng Trường Minh, liếʍ láp, làm cho Phượng Trường Minh khó chịu kêu tên Trình Huyền Minh, sau đó bắn ra ở trong tay Trình Huyền Minh.

“Đệ…… Đệ…… Quá to gan”. Phượng Trường Minh thở phì phò, nhìn bờ môi hồng ướŧ áŧ của Trình Huyền Minh, ngọn lửa trong mắt vẫn chưa rút đi, rất giống một con thú nhỏ đang trong thời kỳ động dục.

“Thái Tử ca ca đã sắp mười tám, cũng nên học chuyện này rồi”. Trình Huyền Minh vừa nói vừa muốn cởϊ qυầи trong của Phượng Trường Minh ra.

Eo bụng xinh đẹp bởi vì thường xuyên rèn luyện mà có đường cong lả lướt, da thịt trắng nõn lộ ra làm nổi bật tảng lớn âm mao đen nhánh một cách rõ ràng. Ở phía dưới âm mao là dươиɠ ѵậŧ thô dài có qυყ đầυ màu hồng phấn xinh đẹp, một bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng chảy dọc xuống theo đùi.

“Thái Tử ca ca ở bên trong sao?” Lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng nói giận dữ của một thiếu niên.

Phượng Trường Minh liếc mắt nhìn Trình Huyền Minh một cái, muốn gọi Hề Hồng tới hầu hạ y thay quần áo.

“Không được gọi, nếu không thì lúc về ta sẽ nói với cha là huynh dụ dỗ ta chơi mấy thứ này”. Trình Huyền Minh ác liệt trừng mắt Phượng Trường Minh, sau đó còn kéo quần lên cho y, cầm một cái chăn gấm mỏng tới đắp lên phần thân dưới của y.