Chương 4: Đòi Lại Công Đạo

Phượng Trường Minh kỳ quái nhìn thoáng qua Trình Huyền Minh, y biết Trình Huyền Minh rất giỏi dùng mấy chiêu trò ác liệt này để dẫm vào vạch giới hạn của y. Mỗi lần đều sẽ cố ý dùng những chiêu này để gây khó xử cho y, nhưng mà lần nào cũng đều không làm y quá tức giận.

“Sao hiện tại là buổi chiều mà Thái Tử ca ca còn che màn làm gì”. Người đến là đứa con thứ tư của hoàng đế Tống Quốc Phượng Trường Chung, năm nay 15 tuổi, vừa đen lại cường tráng, giống như một con nghé con vậy, nhưng bộ dáng cũng chỉ coi là tạm được thôi.

Nếu không tính tới nhị hoàng tử thì hắn coi như là người có thiên phú võ công cao nhất trong các hoàng tử. Nhị hoàng tử có thiên phú võ nghệ cao nhất cho nên coi như cũng có chút danh vọng.

“Đọc sách xong thấy hơi mệt nhọc, sao đệ không cho người bẩm báo đã đi vào rồi” Phượng Trường Minh mở mắt ra, mỉm cười lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Phượng Trường Chung hơi xấu hổ, dù sao thì Phượng Trường Minh cũng là Thái Tử, hắn chưa cho người bẩm báo mà đã vọt vào như thế đúng là không hợp quy củ.

“Bái kiến Thái Tử điện hạ”. Lúc này có một tiểu tử trắng nõn xinh xắn chui ra từ phía sau Phượng Trường Chung, đáng tiếc khuôn mặt bị đánh tới mặt mũi bầm dập, cực kỳ đáng thương.

“Ngươi là tiểu công tử của Tiền phủ?” Phượng Trường Minh hơi kinh ngạc hỏi một câu.

“Đúng…… A…… Là tiểu tử Tiền Chính” Nam sinh kia quỳ xuống, giọng nói ướŧ áŧ, tư thái làm cho người khác thấy thương tiếc.

Phượng Trường Chung xem ở trong mắt đau ở trong lòng, Tiền là biểu đệ nhà mẹ đẻ của hắn, thế mà lại còn bị đánh ở ngay trước mặt hắn, ở trong tuổi tác cực kỳ coi trọng sỹ diện hiện tại thì sao hắn có thể chịu đựng được chứ!

“Đều là do cái đồ đê tiện nhà ngươi! Còn không mau quỳ xuống!” Phượng Trường Chung nhìn thấy bộ dáng Trình Huyền Minh vui sướиɠ ăn quả nho liền cực kỳ tức giận.

“Thái Tử, ngài phải làm chủ cho ta! Ta cũng là người của tứ đại gia tộc, nếu như trở về bị cha ta nhìn thấy…… Ô ô” Tiền Chính khóc lóc kêu rên.

“Tứ đại gia tộc?” Trình Huyền Minh trào phúng đặt quả nho xuống, đứng lên.

Trong giọng nói của hắn không nghe ra được một tia hoảng loạn hay tức giận nào cả: “Cha của ngươi chỉ là một đứa con vợ lẽ được gửi nuôi ở dòng chính Tiền gia, ngươi là cái thá gì chứ! Chờ ngươi vào được gia phả dòng chính của Tiền gia rồi hẵng nói lời này”.

Tiếng khóc của Tiền Chính dừng lại, nâng khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt lên, nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo của Phượng Trường Chung.

“Hơn nữa”. Sao Trình Huyền Minh có thể để Phượng Trường Chung có cơ hội nói chuyện chứ. Hắn quay đầu nhìn Phượng Trường Chung, đôi mắt nhíu lại, duỗi tay chỉ vào cái mũi của mình nói: “Tứ điện hạ, vừa rồi ngài nói tam thiếu gia của phủ Trấn Quốc tướng quân là đồ đê tiện? Còn bảo ta phải quỳ xuống trước mặt một thứ không danh không họ?”

“Ngươi…… Ngươi cũng chỉ là con vợ lẽ mà thôi!” Phượng Trường Chung sao có thể nói lại được Trình Huyền Minh, hắn nghĩ đến uy thế của Trấn Quốc tướng quân thì sắc mặt trắng bệch cả ra.

“Con vợ lẽ thì cũng là nòi giống của Trấn Quốc tướng quân! Một mạch Trấn Quốc ta vì các thế hệ Tống Quốc mà chém gϊếŧ, máu nhiễm sa trường, giờ hiện tại đại ca và nhị ca của ta vẫn còn tắm máu chiến đấu hăng hái! Thế mà tứ hoàng tử lại làm nhục nhà ta”. Trình Huyền Minh càng nói càng kích động, hai mắt hàm chứa nước mắt nóng, một bộ bi phẫn khi trung thần yêu nước phải chịu nhục!

“Chỗ mà nhãi ranh ngươi hiện tại đang ngủ yên lành, có xuất hiện trung hồn rêи ɾỉ không!” Trình Huyền Minh nói xong lời cuối cùng còn duỗi tay vỗ vỗ gương mặt của Phượng Trường Chung gương mặt, vang lên bạch bạch bạch.

Phượng Trường Chung sao có thể chịu được, hắn chỉ là muốn đòi lại công đạo cho biểu đệ mà thôi, thế nhưng lại bị dội một chậu nước bẩn, nói đến trung hồn gì đó! Đêm nay hắn sẽ sợ đến không dám ngủ mất.

“Không…… Ta không có, ta không có!” Phượng Trường Chung đẩy Trình Huyền Minh ra, kêu to chạy ra ngoài.