Chương 5: Tưởng ta sợ đệ thật sao?

“Tứ hoàng tử…… Chờ đệ” Tiền Chính kinh hoảng muốn đứng lên, nhưng mà lại bị Trình Huyền Minh nắm tóc kéo ra phía sau, hắn kêu thảm thiết một tiếng.

“Về sau đừng tưởng rằng ôm được đùi của Tứ hoàng tử là có thể bắt nạt ta, tiểu tử thúi! Ngươi vẫn còn chưa hành lễ với Thái Tử đâu”. Trình Huyền Minh nói chuyện âm trắc, Tiền Chính vừa hận vừa giận vừa sợ hãi, giống như một con thú nhỏ nhìn xung quanh, cả người phát run, cuối cùng nhìn sang Thái Tử Phượng Trường Minh, bộ dáng cực kỳ đáng thương.

“Được rồi, nếu như đã biết thủ đoạn của Huyền Minh rồi thì về sau hãy an phận một chút đi”. Nói thế nào thì Phượng Trường Minh cũng lớn lên ở trong cung, hơi hơi mỉm cười, bảo Tiền Chính đi xuống.

Tiền Chính còn có chút không tin, lúc lắc lư muốn đứng lên liền bị Trình Huyền Minh nhấc chân đá vào đầu gối, liền chật vật thành tư thế chó ăn cứt lăn ra khỏi tẩm điện của Thái Tử.

“Tiền thiếu gia, ngài không có việc gì chứ?” Hề Hồng nhịn không được đỡ lấy Tiền Chính, những cung nữ kia cũng đều quay sang nhìn, chỉ cảm thấy Trình Huyền Minh quá bá đạo hung ác.

“Huynh rất nhạy bén, biết phải đứng chung một chỗ với ta”. Trình Huyền Minh quay đầu nhìn Phượng Trường Minh đứng lên, cởϊ qυầи đang chà lau thân thể rồi đi về phía sau bức bình phong.

“Đệ chính là tam thiếu gia của phủ Trấn Quốc tướng quân, Tống Quốc đều trông cậy vào nhà đệ, ta đâu dám đắc tội với đệ chứ?” Giọng Phượng Trường Minh mang theo ý cười, thanh âm sáng ngời rất nhiều.

“Hừ, nếu như huynh thật sự nghĩ như thế thì tốt rồi”. Trình Huyền Minh đi tới, nhìn thấy thân thể trắng nõn của Phượng Trường Minh ngồi ở trong thùng, dòng nước ấm áp vờn quanh xương quai xanh của y, tóc dài đen nhánh, góc nghiêng khuôn mặt tuấn mỹ, một chuỗi ngọc châu dùng để vấn tóc rũ xuống, sạch sẽ xinh đẹp giống như chủ nhân của nó vậy.

“Tuy rằng lão tứ quá kiêu ngạo, nhưng mà đệ cũng rất lợi hại, dọa hắn như thế thì thể nào vị mẫu phi nũng nịu kia của hắn sẽ tới chỗ phụ hoàng làm ầm ĩ”. Phượng Trường Minh nghĩ tới dáng vẻ của Phượng Trường Chung liền nhịn không được nhếch khóe miệng lên.

“Ta rất chướng mắt cái bộ dáng đồ nhà quê kia của hắn, cho rằng mình học công phu nửa năm với cha ta liền trở thành thiên hạ vô địch.” Trình Huyền Minh bĩu môi, nhưng mà đôi tay đã chậm rãi sờ đi xuống, sờ tới sờ lui trên một viên đậu nhỏ hơi nhô lên.

“Không có cách nào, ai bảo người ta có tài chủ ủng hộ chứ”. Phượng Trường Minh hất tay Trình Huyền Minh ra nói: “Thích liền mua một người đi, đừng gây chuyện ở chỗ ta, thật sự cho rằng ta sợ đệ à?”

Trình Huyền Minh biết hôm nay số định mức đã dùng hết rồi, liền cười hì hì thành thật mát xa cho Phượng Trường Minh.

“Được rồi, đừng ấn, mau tìm tới chỗ phụ hoàng ta nhận tội đi”. Phượng Trường Minh hưởng thụ trong chốc lát, rồi đứng lên nói.

“Huynh đi chung với ta đi, hôm nay là ngày cha ta yết kiến”. Trình Huyền Minh lấy lòng nói.

“Thì ra là sợ cha đệ, nếu như để cho Trấn Quốc tướng quân biết đệ dùng danh hào của ngài ấy để uy hϊếp hoàng tử thì, ha hả”. Phượng Trường Minh cả người ướt đẫm, lộ ra thân hình trắng nõn rắn chắc, ngón tay thon dài nhéo cằm Trình Huyền Minh.

“Bộ dáng của huynh thật tuấn tú”. Trình Huyền Minh nhìn vài giọt bọt nước trượt xuống dưới theo khuôn mặt y liền nhịn không được nói ra câu này.

Phượng Trường Minh nhịn không được đỏ mặt, buông cằm Trình Huyền Minh ra nói: “Không biết là đệ học của ai”.

“Thái Tử điện hạ?” Hề Hồng đứng bên ngoài không yên tâm hỏi một tiếng.

“Mang thẻ bài của ta tới chỗ điện Hoàng Cực, ta muốn bái kiến phụ hoàng”. Phượng Trường Minh cách bình phong nói một câu.

Hề Hồng cắn chặt răng, biết là Thái Tử lại muốn chùi đít cho Trình Huyền Minh, giọng nói đầy ấm ức: “Lúc này sợ rằng Hoàng Thượng đang xử lý việc nước”.

“Hề Hồng”. Phượng Trường Minh giơ tay nhàn nhạt nói một tiếng, mặt Hề Hồng lập tức trắng bệch quỳ xuống.

“Nếu như ngươi không đi thì để cho Nghênh Xuân đi”. Phượng Trường Minh nói một câu, sau đó Hề Hồng liền chảy nước mắt, biết về sau sợ là mình đã không có cách làm cung nữ dẫn đầu nữa.