Chương 6: Phát Hiện Bí Sự Hoàng Cung

Nhưng mà lúc này cách vách lại truyền đến một tiếng rêи ɾỉ, tiếng kêu này làm cho lỗ tai Trình Huyền Minh lập tức dựng thẳng lên.

“Ân…… Thật sự quá chặt, người không tự moi móc hay sao?” Tiếp theo liền truyền tới giọng trầm thấp của một người nam nhân.

Phượng Trường Minh lập tức đứng lên, suy đoán là có thị vệ nào đó dám làm việc dâʍ ɭσạи ở chỗ này.

Nhưng sau đó lại truyền tới một tiếng rêи ɾỉ tao lãng: “Ân…… Tố…… Trình Xa Chi! A…… Tốt…… Thật lớn”.

Sắc mặt Phượng Trường Minh vừa trắng vừa hồng, da đầu tê dại, y muốn đi ra ngoài, nhưng mà nếu như hiện tại đột nhiên đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ khiến cho người khác chú ý, nhỡ may để cho người khác phát hiện việc này.

“Mẹ nó! Ngày thường cha ta luôn trưng ra khuôn mặt nghiêm khắc, thế mà tới lúc làm chuyện này lại rất giỏi ăn nói!” Trình Huyền Minh nói thầm một tiếng, quay đầu lại nhìn dáng vẻ của Phượng Trường Minh liền đoán được ngay người nằm dưới ở bên trong là ai!

Giọng nói thô tục của Trấn Quốc đại tướng quân cực kỳ đàn ông: “Phượng khanh, ngài…… kẹp giỏi quá…… dươиɠ ѵậŧ của lão tử…… làm chết ngài!”.

Hoàng đế bệ hạ thì phóng đãng hơn ngày thường quá nhiều, từng tiếng trơn trượt thọc vào rút ra truyền tới.

Trình Huyền Minh nghe đến mặt đỏ tai hồng, trái tim như nổi trống, hắn nhịn không được lôi kéo Phượng Trường Minh dựa tới gần vách tường kia.

Không nghĩ tới nơi này lại không cách âm như thế, ngay cả tiếng cởϊ qυầи áo cũng rất rõ ràng.

Giọng nói của Trấn Quốc tướng quân trầm thấp có lực, mang theo sự mệnh lệnh: “Ôm ta, ta phải bắt đầu thao ngài!

Hoàng đế bệ hạ lấp tức rêи ɾỉ: “Ân…… Ân…… Tốt…… Thật là lợi hại…… A…… A bị thao…… thao sắp chết…… A”.

Cách vách truyền tới tiếng bạch bạch bạch, thậm chí Trình Huyền Minh còn có thể đoán được bọn họ dùng tư thế gì.

Phượng Trường Minh tức giận, vừa thẹn vừa giận, chỉ cảm thấy phụ hoàng của mình lại bị Trấn Quốc tướng quân làm nhục như thế, hận không thể rút kiếm ra thọc cho Trấn Quốc đại tướng quân ra vẻ đạo mạo kia.

Hai người làʍ t̠ìиɦ một lúc, Trấn Quốc đại tướng quân mới trầm giọng hỏi: “Có nhớ lão tử không?”

“Ngươi…… Ngươi có kiều thê mỹ thϊếp của ngươi, ta có cung phi của ta, nhớ ngươi…… Làm cái gì chứ, a ^…… nhẹ một chút, cái đồ mãng phu này!” Hoàng đế nhịn không được thở hổn hển kêu một tiếng.

Trấn Quốc tướng quân gật gật đầu: “Nói cũng đúng”, sau đó dùng sức thọc ra rút vào.

Hoàng đế bị hung hăng bị đâm vào, có chút đau đớn hô lên: “A…… A…… Nhẹ một chút…… Muốn chết……”.

“Mẹ nó, thì ra là thông da^ʍ”. Trình Huyền Minh quay đầu nhìn Phượng Trường Minh, Phượng Trường Minh cảm thấy thẹn tới đỏ hết cả mặt.

Trình Huyền Minh nghe giường kêu đã sớm không chịu nổi, hiện giờ nhìn thấy người tuấn tú như thế liền nhịn không được đè ép lên.

“Đệ!” Phượng Trường Minh bị áp đảo, nhịn không được giận dữ, duỗi tay muốn đánh Trình Huyền Minh.

“Suỵt” Trình Huyền Minh chỉ vào bên trong, Phượng Trường Minh biết nếu như bản thân mình phá vỡ bí sự của đế vương thì chỉ sợ mạng sống cũng tới cuối.

Trình Huyền Minh thấy Phượng Trường Minh buông tay ra, ngược lại còn ngượng ngùng làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chỉ ôm lấy Phượng Trường Minh hôn một cái, sau đó lại tiếp tục nghe.

‘A…… A…… A, Thật…… Thật là lợi hại…… A……”

“Lợi hại đúng không, lão tử…… A…… Lão tử một đêm làm năm lần cũng không có việc gì…… A…… Có muốn hay không……”

Trình Huyền Minh quay đầu đưa ra lời bình: “Oa, tình hình chiến đấu bên trong thật sự rất kịch liệt, thể lực của hoàng đế bệ hạ cũng không thể khinh thường”.

Hiện tại Phượng Trường Minh đã không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể nhắm hai mắt lại.

Hắn vừa nhắm mắt lại, liền cho Trình Huyền Minh một tín hiệu không tốt, đáng tiếc Trình Huyền Minh cởi vài cái cũng không cởi được áo của y ra, bực mình ấn Phượng Trường Minh lại để hôn.

Phượng Trường Minh nhịn không được mỉm cười, sau đó chậm rãi hưởng thụ.