Chương 7: Tinh Chủng

Hai người nghe gần hai canh giờ thì bên trong mới truyền tới tiếng tất tất tác tác mặc quần áo, hai người trẻ tuổi nghe tới mức mắt đầy tơ máu.

Trình Huyền Minh sờ sờ dưới háng của Phượng Trường Minh, sau đó dùng dươиɠ ѵậŧ của đỉnh một cái, hai người thở hổn hển ma sát trong chốc lát cho giải hận mới bỏ qua.

“Mấy ngày nữa ta liền phải đi tới Đông cảnh rồi”. Trấn Quốc đại tướng quân xuống giường, lời nói liền lạnh băng trầm thấp hơn rất nhiều.

“Một đường cẩn thận, biên quan của Tống Quốc ta liền giao cho ngươi”. Hoàng đế bệ hạ có thể lực kém hơn Trấn Quốc đại tướng quân, hiện tại giọng nói suy yếu hơn rất nhiều.

“Chỉ cần ngài tin ta là tốt rồi”. Trấn Quốc đại tướng quân yên lặng nói một câu.

Cách vách lập tức rơi vào im lặng.

“Ha hả, đây là tấu chương do thượng thư tố cáo ngươi thông đồng với địch phản quốc”. Hoàng đế ném một đống tấu chương tới.

“Những người này đều đáng chết!” Trấn Quốc tướng quân tức giận nói.

“Được rồi, ta còn không rõ ràng sao?” Hoàng đế vẫy vẫy tay, sau đó thử nói: “Hay là bảo lão đại nhà ngươi trở về? Để lấp kín miệng của bọn họ?”

“Đông” một tiếng trầm vang, chắc là lư hương bị đá đổ.

“Đứa con trai út của ta đã tiến cung làm nô tài cho con trai ngài rồi, còn chưa đủ hay sao hả?” Trấn Quốc đại tướng quân tức giận nói.

“Trình Xa Chi! Trong mắt ngươi còn có trẫm hay không! Tống Quốc này còn chưa phải họ Trình đâu!” Hoàng đế cũng nổi giận lên.

“Cho nên thế nào? Con trai ta không thể đường đường chính chính chết ở trên sa trường, mà lại phải bị hủy trong tay tiểu nhân à? Phượng khanh, ta phải đi đây”. Trấn Quốc đại tướng quân lạnh nhạt nói một câu.

“Ngươi đang oán hận ta sao? Trình Huyền Minh cũng chỉ là con vợ lẽ của ngươi mà thôi!” Hoàng đế đứng lên.

Phượng Trường Minh liếc mắt nhìn Trình Huyền Minh một cái, chắc là Trình Huyền Minh vẫn có chút để ý nên trên mặt hiện lên một tia xấu hổ.

“Ta không thèm để ý cái này, chỉ cần là nòi giống của lão tử là được”. Trấn Quốc tướng quân bắt đầu mặc quần áo.

“Xa Chi, ta…… Có phải ta không nên làm hoàng đế…….” Hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên cúi đầu nói một câu.

“Không phải, ngươi làm rất tốt”. Trấn Quốc đại tướng quân nhẹ nhàng nói một câu, hai người dường như lại ôm lấy nhau rồi hôn môi.

Trình Huyền Minh lộ ra một cái biểu tình đáng sợ, không thể ngờ được lão cha của mình cũng có lúc buồn nôn như thế này.

“Ngôi vị hoàng đế này không phải của ta, bên ngoài đều đang đồn đãi, là ta đoạt của ca ca ta, cho nên…… Cho nên tinh chủng mới không có xuất hiện, cho nên Tống Quốc mới có thể rơi xuống loại tình trạng này”. Dường như hoàng đế rơi vào một loại hồi ức không tốt nào đó.

“Được rồi, được rồi, không phải còn có ta sao? Ca ca ngài là cái một tên khốn, ngài thì không giống như thế, ngài là một hoàng đế tốt, ở trên giường cũng đủ tao”. Dường như Trấn Quốc tướng quân đại ôm người một lúc lại có xu thế muốn ngẩng đầu, thanh âm rầu rĩ như đang hôn môi hoàng đế.

“Ngươi…… Cái đồ cầm thú này, dĩ hạ phạm thượng…… A…… Đừng liếʍ nơi đó!” Hoàng đế hô nhỏ một tiếng.

“Sợ cái gì, liền tính tinh chủng không xuất thế thì bọn họ cũng không đánh lại được”. Trấn Quốc đại tướng quân vỗ vỗ mông hoàng đế.

Hoàng đế có chút bất đắc dĩ nói.

Hoàng đế có chút bất đắc dĩ nói: “Tiền gia đang tạo áp lực cho ta, bọn họ bắt đầu giảm bớt việc cung ứng lương thảo, bọn họ muốn trẫm phế truất lão đại, để cho lão tứ thay thế”.

Trấn Quốc tướng quân nói chuyện rất trực tiếp: “Lão tứ nhà ngài quá ngu ngốc, không bằng lão đại, lão đại hợp làm hoàng đế hơn”.

Hoàng đế nhịn không được thở dài một tiếng: “Haiz, nếu như tinh chủng xuất hiện thì sao ta có thể bị đám tiểu nhân kia chế ước”.

“Được rồi, xe đến trước núi ắt có đường” Trấn Quốc tướng quân mỉm cười nói, hoàng đế cũng gật đầu phụ họa.

Hai người dọn dẹp trong chốc lát, sau đó kéo chuông, một lát sau mới có nội thị tiến vào hầu hạ.

“Bệ hạ, Thái Tử điện hạ dâng thẻ bài lên, đã chờ ở thiên điện rồi”. Nội thị bẩm báo một tiếng.

“Hỗn…… Hỗn trướng! Ai cho bọn họ tiến vào thiên điện!” Hoàng đế giật mình ném vỡ chén trà, thật sự là một đám nô tài không được việc.