Chương 8: Ta Có Vài Phần Giống Với Bệ Hạ

Phượng Trường Minh tiếp thu được nhiều tin tức như vậy, đã sắc mặt tê dại, không biết mình đang ở đâu.

Trình Huyền Minh véo y một cái thì y mới tỉnh táo lại nói với Trình Huyền Minh: “Chúng ta xem như xong đời rồi”.

“Chuyện này thì chưa chắc, đi thôi, người chột dạ lại không phải chúng ta”. Trình Huyền Minh cầm khăn lau mặt cho Phượng Trường Minh, sau đó truyền một chút nội lực qua, làm cho sắc mặt của Phượng Trường Minh tốt hơn rất nhiều.

Chờ tới khi hai người đi vào, hoàng đế Tống Quốc ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, Trấn Quốc đại tướng quân mặt một bộ quan bào màu mận chín nhìn cực kỳ uy vũ bất phàm.

Nhưng mà trong đầu Trình Huyền Minh chỉ có thanh âm làʍ t̠ìиɦ vừa rồi của hai người này, tròng mắt đổi tới đổi lui ở trên người hoàng đế cùng Trấn Quốc đại tướng quân.

”Khụ khụ……”. Trấn Quốc đại tướng quân ho khan một tiếng, Trình Huyền Minh và Phượng Trường Minh vội vàng dập đầu.

“Thôi, các ngươi đứng lên đi”. Hoàng đế phất phất tay.

“Đúng vậy, đều là người một nhà”. Trình Huyền Minh vỗ vỗ tay đứng lên.

Hoàng đế để lại ba chòm dâu, sắc mặt hơi hơi phiếm hồng, hắn có dáng người thon dài, thành thục tuấn nhã.

Mặc một thân long bào, nếu như không có chuyện vừa rồi thì thật đúng là một vị hoàng đế bệ hạ hiền hòa.

“Chỉ có con là giỏi nói”. Trấn Quốc tướng quân trừng mắt nhìn Trình Huyền Minh một cái, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn hoàng đếmột cái.

Hoàng đế uống ngụm trà để áp kinh, nhìn bộ dáng của Trình Huyền Minh, lại xem sắc mặt trắng bệch của con trai mình, trong lòng nhịn không được vẫn là có chút thở dài.

“Trường Minh đứng lên đi”. Giọng nói ôn hòa của hoàng đế làm cho Phượng Trường Minh có thêm rất nhiều dũng khí.

Trình Huyền Minh giải thích: “Ta biết ngay là bệ hạ sẽ không giận chúng ta, Thái Tử ca ca cũng là sợ ta bị đánh nên mới vậy”.

“A, nhà các ngươi còn có thể sinh ra một cái miệng nhanh nhảu như thế”. Hoàng đế ghé mắt nhìn thoáng qua Trình Huyền Minh, nhịn không được cười nói: “Gương mặt này cũng tuấn tiếu trắng nõn hơn ngươi bao nhiêu”.

“Đúng vậy, cha ta thường xuyên nói ta có vài phần giống với bệ hạ, thật là hiếm lạ”. Câu nói này của Trình Huyền Minh làm cho Trấn Quốc đại tướng quân thiếu chút nữa phun ngụm trà trong miệng lên trên cây cột.

“Ngươi lại đây cho trẫm nhìn xem”. Chắc là Hoàng đế muốn sinh cho Trấn Quốc tướng quân một đứa con, nghe lời nói như vậy thì càng cảm thấy vui sướиɠ.

“Đúng là có điểm giống trẫm, hay là trẫm thu người làm nghĩa tử nhé”. Hoàng đế ôm Trình Huyền Minh, Trình Huyền Minh thì nhân cơ hội nhìn xung quanh, phát hiện trên bình phong cách đó không xa treo rất nhiều quần áo, mùi vị nam nhân nhàn nhạt vẫn chưa tan đi.

“Tiểu tử thúi”. Hoàng đế nhéo Trình Huyền Minh một phen, Trình Huyền Minh bị quân vương thành thục tuấn nhã trừng mắt nhìn thì linh hồn nhỏ bé đều sắp bay mất, nghĩ tới tiếng kêu phóng đãng vừa rồi của hoàng đé thì dươиɠ ѵậŧ liền hơi cương cứng.

“Ai da, ngươi…… Ngươi thật đúng là…… Điểm này thì rất giống với cha ngươi!” Hoàng đế dở khóc dở cười đẩy Trình Huyền Minh ra.

Trình Huyền Minh xấu hổ đi xuống.

Trấn Quốc tướng quân nhìn thoáng qua Trình Huyền Minh, không nói gì.

“Được rồi, điều nên biết các ngươi đều đã biết, chỉ cần không nói ra ngoài là được”. Hoàng đế nhàn nhạt nói một tiếng, Phượng Trường Minh và Trình Huyền Minh quỳ xuống đi, vội vàng thề tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho người khác biết.

“Đúng rồi, bệ hạ, tinh chủng kia…… Là cái gì?” Trình Huyền Minh nhịn không được tò mò hỏi một câu.

“Ngươi còn nhỏ nên không biết, Tống Quốc chúng ta vẫn luôn có một truyền thuyết như thế này, chỉ cần Tống Quốc có nguy cơ diệt quốc thì chắc chắn sẽ có tinh chủng xuất thế”.

“Vậy thì làm cách nào để phán đoán xem ai là tinh chủng đây?” Trình Huyền Minh tò mò nói.

“Cái này…… Hay là ngươi đi hỏi cha ngươi đi, năm đó thiếu chút nữa hắn đã bị ngộ nhận là tinh chủng, rất có kinh nghiệm”. Dường như Hoàng đế ngượng ngùng không muốn trả lời.

“Vậy thì thôi”. Trình Huyền Minh ủ rũ cụp đuôi nói một câu.

“Được rồi, tiểu tử ngươi cũng không phải thứ tốt gì cả, có phải lại phạm phải lỗi sai gì đó nên mới kéo Thái Tử điện hạ tới đây, kẻ ác lại cáo trạng trước hay không hả?” Trấn Quốc đại tướng quân thấy con trai không cho mình mặt mũi như thế thì liền có chút không kiên nhẫn chọc phá.