Chương 9: Xích Phong

“Hắc hắc, lần này không nên trách con”. Trình Huyền Minh kể lại mọi chuyện một cách tỉ mỉ, thì ra là tên họ Tiền kia tự cho rằng thông minh mà liên tiếp châm ngòi Tứ hoàng tử và Trình Huyền Minh. Hôm nay còn muốn đẩy Trình Huyền Minh xuống nước, lại không ngại bị Ngũ hoàng tử chắn, lúc đó Trình Huyền Minh liền giận dữ đánh cho tên họ Tiền kia một trận no đòn.

Tiền Chính khóc lóc đi tìm Tứ hoàng tử cáo trạng.

“Được rồi, chờ quý phi tới, ta sẽ xử lý, mấy ngày nay ngươi cứ ở lại trong Trấn Quốc tướng quân phủ đi”. Hoàng đế có ấn tượng không tồi với Trình Huyền Minh, vẫy vẫy tay nhận nhiệm vụ xử lý mọi chuyện.

“Ngài đừng có chiều nó!” Trấn Quốc đại tướng quân nhíu mày, Trình Huyền Minh vội vàng trưng ra biểu tình đáng thương với hoàng đế.

“Được rồi, lại không phải do hắn sai, ngươi trở về cũng đừng đánh hắn”. Hoàng đế dặn dò một lượt mới để cho hai cha con rời khỏi cung.

Trên đường hai cha con cưỡi ngựa một trước một sau, cũng không có gì hay để nói cả.

Hai người cứ như vậy xấu hổ một trước một sau vào Đại tướng quân phủ, Trình đại tướng quân nghĩ tới bộ dáng tinh quái của con trai ở trước mặt hoàng đế liền nhịn không được có chút bực mình.

“Chờ lát nữa ta cho người đem chuyện tinh chủng làm thành một quyển sách đưa cho con, về sau không thể nói lung tung trước mặt bệ hạ nữa”. Trình Xa Chi giáo dục con trai vài câu.

Trình Huyền Minh ngoan ngoãn cúi đầu xuống, hắn mặc cẩm y hoa phục, một khuôn mặt trắng nõn tuấn lãng nhìn cực kỳ xứng.

Nghĩ đến vừa rồi ở trên điện hắn da mặt dày nói chính mình giống hoàng đế, Trình Xa Chi nhịn không được nâng tay lên sờ đầu Trình Huyền Minh.

Biểu tình của Trình Huyền Minh giống như gặp quỷ vậy, vội vàng lui lại phía sau, cảnh giác nhìn Trình Xa Chi, dường như sợ cha hắn tùy thời sẽ một chân đá hắn bay đi vậy.

Trình Xa Chi khựng lại một chút, xoay người đi tới chính phòng.

“Xích Phong! Ngươi mau đứng lại cho lão tử! Xem lão tử không đánh chết ngươi!” Lúc này có một người hô một tiếng từ rất xa.

Trình Huyền Minh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bóng đen mạnh mẽ lật qua đỉnh đầu mình, dừng ở bên cạnh mình.

“Thiếu gia”. Người nọ đứng yên, thanh âm có chút quái dị, nhưng mà có thể nghe ra được sự vui vẻ ở trong đó.

“Xích Phong, ngươi lại bướng bỉnh à?” Trình Huyền Minh banh mặt, nhìn người thiếu niên cao hơn mình nửa cái đầu.

Người thiếu niên này có ngũ quan lập thể thâm thúy, tóc hơi có màu đỏ đậm, dáng người cường tráng không thua cấp cứ thanh niên nào khác.

Nếu như phải nói có gì khác biệt thì chính là người này lại mặc một bộ áo tang cũ nát đi lại trong phủ Trấn Quốc tướng quân, trên tay và chân còn treo xích sắt!

“Không…… Không có, họ đánh ta…… nên ta chạy”. Xích Phong vội vàng lắc đầu, phía sau có mấy người bước tới, trên tay còn cầm theo gậy.

“Thiếu gia, ngài…… cuối cùng ngài cũng đã về”. Người nọ là quản gia trong viện của Trình Huyền Minh, nhìn thấy Trình Huyền Minh liền ném chày gỗ xuống, quỳ trên mặt đất khóc lên.