Chương 10: Vừa Tắm Vừa Xem

“Được rồi, có phải chuyện lớn gì đâu, mau tan đi”. Trình Huyền Minh nghe bẩm báo liền biết được quản gia muốn lập uy, còn Xích Phong thì vốn dĩ đã quật cường rồi, sao có thể để cho quản gia chế phục.

“Thiếu gia, không thể như vậy, ngài làm như vậy là đánh vào mặt Lưu di nương, mặt già của ta mất đi cũng không sao....”

“Bang”

Quản gia còn chưa khóc được một nửa thì Trình Huyền Minh đã không kiên nhẫn mà đá quản gia té lộn nhào một cái.

“Lăn trở về nói cho di nương của ngươi là tay đừng duỗi quá dài!” Trình Huyền Minh quát lạnh một tiếng.

“Được, để ta báo lại cho di nương biết, ta không làm việc này nữa”. Quản gia kia bò dậy, vuốt mặt một cái liền dẫn người rời đi.

Xích Phong thấy quản gia bị tát, khóe miệng hơi nhếch, đi tới kéo lấy cánh tay Trình Huyền Minh.

“Dừng tay, tiểu tử ngươi cũng không phải thứ tốt gì”. Trình Huyền Minh biết Xích Phong hơi có chút lang tính, không thể so sánh như người thường.

Xích Phong bị đẩy ra, có chút phẫn nộ nhe răng, trên dưới bốn cái nanh sói bén nhọn sáng ngời, biểu hiện hắn có huyết thống ngân lang quốc của nước láng giềng.

“Lại tỏ ra hung dữ tới ta thử xem!” Trình Huyền Minh nhéo cằm của y, Xích Phong quơ quơ tóc, vươn đầu lưỡi liếʍ lòng bàn tay của Trình Huyền Minh.

Trình Huyền Minh nhìn thấy ánh mắt thâm thúy hung ác của y trở nên ôn hòa thì ngực cũng hơi nóng lên.

“Được rồi, trở về sẽ cho ngươi xương cốt để ăn”. Trình Huyền Minh nhéo bàn tay Xích Phong, thô to có lực.

“Tam thiếu gia!” Phía sau bỗng nhiên truyền tới một tiếng tiếng kêu.

“Tam thiếu gia, đây là đồ lão gia đưa cho thiếu gia, lão gia còn bảo ta nói với thiếu gia là xem xong liền đốt đi, đừng truyền cho người khác”. Người kia đưa cho Trình Huyền Minh một chiếc hộp.

“Ta biết rồi”. Trình Huyền Minh đưa một chút bạc vụn cho người mang đồ tới.

Xích Phong tò mò muốn đoạt lấy chiếc hộp, Trình Huyền Minh đánh cho y vài cái, y liền ngoan ngoãn đi theo phía sau Trình Huyền Minh.

Trình Huyền Minh trở về viện của mình, từ rất xa đã nhìn thấy mấy hạ nhân chỉ chỉ trỏ trỏ mình, hắn không thèm để ý lắc lắc đầu, sau đó đi vào phòng.

Trình Huyền Minh đặt hộp xuống, giơ lên tay, Xích Phong vội vàng cởi bỏ áo choàng của hắn một cách thuần thục, tháo đai ngọc buộc tóc xuống.

Trình Huyền Minh nhìn vào trong gương, thiếu niên có bộ tóc dài màu đen, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn gương nở một nụ cười đầy tà khí.

“Mau chuẩn bị nước ấm cho, ta muốn vừa ngâm tắm vừa xem thứ này”. Trình Huyền Minh không quay đầu lại dặn dò một tiếng.

Xích Phong nghe lời xoay người rời đi.

Trình Huyền Minh mở hộp ra, nhìn thấy bên trong có mấy tờ giấy hơi mỏng chồng lên nhau, phía trên còn có hình vẽ cơ thể người, thứ khiến cho người ta chú ý nhất chính là một cái dươиɠ ѵậŧ cực kỳ có hình tượng.

“Tinh chủng có dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp thon dài, hình dạng qυყ đầυ mượt mà xinh đẹp……” Trình Huyền Minh đọc tới đây liền nhịn không được cởϊ qυầи của mình ra, móc dươиɠ ѵậŧ phát dục không tệ của mình ra để so sánh.

Hắn nhìn tờ giấy đầu tiên cũng không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt, chỉ là đang khích lệ dươиɠ ѵậŧ của tinh hùng tráng và xinh đẹp như thế nào mà thôi.

Giở sang trang thứ hai chính là một bộ hình vẽ miêu tả sự vận chuyển chân khí, làm võ giả, hắn khó tránh khỏi phải thử một chút.

Không nghĩ bước đầu tiên đã có một dòng khí từ đan điền xâm nhập xuống bụng dưới, một cổ khô nóng khó nói thành lời truyền đến, giống như rất thoải mái nhưng lại rất khó chịu đựng.

“Ngô…… Mẹ nó, cứ như uống thuốc tráng dương vậy. Trình Huyền Minh nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của mình, tiếp tục xem đi xuống, chữ viết trên trang giấy kia lại hóa thành hình ảnh rõ ràng bay vào trong đầu của hắn.

“Tinh chủng dùng nam căn xâm nhập hậu huyệt của nam nhân, cứ lặp lại như thế, vào lúc cực ái bắn ra nam tinh”.