Chương 11: Sao Minh Không Thể Là Tinh Chủng?

“A…… Tốt……” Trình Huyền Minh lâm vào tìиɧ ɖu͙© vô biên, dươиɠ ѵậŧ thô dài bị hắn vỗ về chơi đùa, mã mắt nhẹ nhàng phun ra một chuỗi nước da^ʍ.

Hắn mặc áo trắng đi giày đen, quần buông lỏng, dươиɠ ѵậŧ thô dài hùng tráng có lực, thứ duy nhất có thể thấy được chính là đường cong eo cực kỳ xinh đẹp.

“Leng keng……”

Trong lúc Trình Huyền Minh tự thủ da^ʍ thì bỗng nhiên phía sau truyền tới tiếng thau đồng rơi xuống đất.

Trình Huyền Minh đột nhiên bừng tỉnh, xoay người liền nhìn thấy Xích Phong có chút chấn kinh nhìn chính mình.

“Mẹ nó! Sao mấy thứ này lại tà tính như thế”. Trình Huyền Minh mới ý thức được vừa rồi chính mình lại thật sự rơi vào.

“Nhưng là cái kia vận chuyển lên xác thật không tồi, có thể làʍ t̠ìиɦ với nhiều soái ca như vậy”. Trình Huyền Minh mỉm cười quỷ quyệt, sau đó cầm lấy số trang giấy còn lại, lắc lư dươиɠ ѵậŧ đi tới chỗ thau tắm.

Xích Phong cúi thấp đầu, liếc mắt nhìn mấy tờ giấy bị Trình Huyền Minh vứt xuống đất, sau đó đi qua.

Phía bên này Trình Huyền Minh ngồi vào thau tắm, đọc say mê, thì ra sau khi tinh chủng lựa chọn người xong, sau khi làʍ t̠ìиɦ với người đó thì sẽ khiến cho đối phương sinh ra sự ỷ lại và thần phục cực lớn đối với tinh chủng.

Số lần làʍ t̠ìиɦ của hai người càng nhiều thì tinh chủng lại càng có thể nắm giữ được cảm xúc và suy nghĩ của người được lựa chọn, sau đó sẽ càng tăng lên năng lực của người được lựa chọn.

Trình Huyền Minh ngẫm nghĩ: “Nếu như mình là tinh chủng, chẳng phải là……”

“Chậm đã, vì sao mình không phải chứ? Vừa rồi không phải ta cũng làm khá tốt đấy sao?” Trình Huyền Minh bỗng nhiên đứng lên, quay qua nhìn thấy Xích Phong không biết khi nào đã đứng ở bên cạnh hắn.

Ánh nến chiếu vào trên người y, thân thể rắn chắc tuy rằng bị áo tang bọc lấy, nhưng mà nhìn cực kỳ cường kiện có lực.

Nếu như vứt bỏ sự kỳ thị đối với Xích Phong thì chắc chắn y cũng được tính là một soái ca không tồi.

“Chủ tử……” Xích Phong bị ánh mắt có chút nhiệt liệt của Trình Huyền Minh làm không được tự nhiên.

“Lại đây”. Trình Huyền Minh mỉm cười, vẫy vẫy tay với Xích Phong.

Không biết vì sao mà hôm nay Xích Phong bỗng dưng có chút sợ hãi.

“Giả bộ cái gì chứ, ngươi cho rằng ta không biết những chuyện mà ngươi làm giấu ta à?” Trình Huyền Minh cười xấu xa đứng lên, thân thể trần trụi, dươиɠ ѵậŧ thô dài đáng sợ đung đưa.

Xích Phong không dám nhìn, lui về phía sau một bước.

“Cởϊ qυầи áo ra”. Trình Huyền Minh lôi kéo quần áo của Xích Phong, Xích Phong giơ tay đè lại tay của Trình Huyền Minh.

“Làm sao vậy? Không thích thiếu gia của ngươi à? Mỗi một lần ta tắm rửa xong ……” Trình Huyền Minh chậm rãi bước ra khỏi thau tắm đi đến gần Xích Phong.

Thân thể Xích Phong cứng đờ lên, hơi nghiêng đầu.

“Thủ da^ʍ với thân thể của chủ tử, trộm quần áσ ɭóŧ của chủ tử”. Mỗi một câu của Trình Huyền Minh đều bức tới Xích Phong nắm chặt tay lại.

“Không muốn hôn ta sao?” Trình Huyền Minh ôm lấy cổ Xích Phong, môi dán tới.

“Ngô……” Thân thể Xích Phong run lên, bàn tay to vụng về của y chậm rãi ôm lấy thân thể của Trình Huyền Minh.

“Ngươi động dục rồi?” Trình Huyền Minh buông Xích Phong ra, liếʍ liếʍ đôi môi hồng hào, Xích Phong có chút nóng bỏng mà muốn càng nhiều hơn.

“Sói chính là sói, dươиɠ ѵậŧ lớn thật”. Trình Huyền Minh duỗi tay tóm lấy dươиɠ ѵậŧ của Xích Phong, hơi dùng sức nắm chặt làm cho Xích Phong kêu lên một tiếng.

“Không cho phép nhúc nhích, cởϊ qυầи áo ra”. Chân khí trong cơ thể Trình Huyền Minh bắt đầu vận chuyển dựa theo con đường giống như trên bản vẽ tinh chủng vừa rồi, điều này làm cho ánh mắt của hắn lóe lên ánh sáng kỳ lạ, giọng nói mang theo một chút mê hoặc.

Tròng mắt của thiếu niên dị tộc cường tráng hơi hơi co rút lại, trong lòng y ấp ủ rất nhiều du͙© vọиɠ, ngày thường bị mãnh liệt áp chế, nhưng trong đêm nay lại bị bộc phát ra hết.