Chương 1

Hai cái cây nếu từ nhỏ liền sống cùng nhau tạo thành thế tất đan chéo quấn quanh, gắn bó chặt chẽ với nhau.

Theo lý thì Chu Nịnh và Trần Tiện cách nhau hàng ngàn dặm, không có khả năng là cây mọc cùng một chỗ.

Mãi cho đến khi Trần Tiện lên tám tuổi, Trần Chấn Đào đột nhiên bị phái tới thôn Đông Áo để thực hiện chiến dịch xóa đói giảm nghèo, Trần Tiện mới ngẫu nhiên vô tình bước vào một thế giới dường như luôn được bao phủ bởi bùn và đất.

"Ai nha, nơi này thật là tệ hại. Tôi rất hối hận khi đưa con đến đây gặp anh."

Mang theo túi lớn túi nhỏ, Thẩm Thanh Văn cùng hai đứa con của mình lái xe rất lâu mới đến được ngôi làng nhỏ trên núi này, vừa nhìn thấy chồng mình, cô đã không khỏi phàn nàn.

Dù đi ô tô riêng và có tài xế nhưng đi nửa ngày đoạn đường núi này vẫn là đem lục phủ ngũ tạng của cô xóc đến điên rồi.

Cô nhìn kỹ hơn "văn phòng" của Trần Chấn Đào, đó là một căn phòng nhỏ tồi tàn, thậm chí không có máy điều hòa, chiếc quạt điện kiểu cũ kêu vo vo trên đầu, thật sự rất khó chịu.

Trần Chấn Đào mỉm cười nhận lấy hành lý, sờ sờ đầu Trần Tiện cùng Trần Du: "Mỗi ngày ở trong thành phố thì có ý nghĩa gì? Ở nông thôn rất thú vị, có thể trộm gà bắt cá, đuổi chó bắt ngỗng."

"Nhìn xem, anh đang dạy con vớ vẩn gì thế?" Thẩm Thanh Văn bất mãn nói.

"Bố, lần sau vẫn nên là bố quay lại thành phố thăm chúng con. Con không thích ở đây, vừa bẩn vừa nóng, một chút cũng không thú vị, đúng không anh?" Cô bé Trần Du chỉ mới năm sáu tuổi, vừa nhìn liền biết là một cô bé được cưng chiều trong một gia đình giàu có, một thân váy công chúa màu hồng nhạt không hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Trần Tiện cũng chỉ mới tám tuổi, ăn mặc sạch sẽ, quần áo trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, hoàn toàn khác biệt với những đứa nhóc trong thôn luôn lăn lộn trong bùn đất.

"Là rất tệ, lại không có máy chơi game, con vẫn muốn quay lại chơi game." Trần Tiện thành thật nói.

"Ai, các ngươi, thật đúng là quen sống tốt." Trần Chấn Đào thở dài.

Nhưng Thẩm Thanh Văn lại nói: “Sống tốt thì có gì sai? Chẳng lẽ phải giống như anh xuống đây chịu khổ sao?”

Lần này Trần Chấn Đào được cử đến thôn nhỏ này với tư cách là thư ký, nhưng bà chủ Thẩm Thanh Văn lại không vui.

Sau khi sinh con, cô đã quen với công việc nội trợ, mọi việc đều xoay quanh chồng con. Sau khi Trần Chấn Đào rời đi, trong nhà dường như trống rỗng một nửa.

Nhưng mọi người khuyên cô hãy kiên nhẫn, sự nghiệp làm quan của Trần Chấn Đào chỉ mới bắt đầu, muốn thăng tiến trên quan trường thì không thể thiếu được trước phải chìm xuống , ai có con mắt sáng suốt đều có thể thấy, lần này chính phủ cử anh tới giúp đỡ người nghèo, đó chỉ là để thêm một lớp đánh bóng vào lý lịch của anh, nếu có một lớp lý lịch vàng trải qua một năm nghèo khó, sau này sẽ được đề bạt thăng chức một lần nữa.

Bước đi của Trần Chấn Đào rất quan trọng, cô đành phải nhịn, cô không thể trì hoãn tương lai tươi sáng của chồng mình phải không?

Trần Chấn Đào biết Thẩm Thanh Văn trong lòng không vui, liền cười đổi chủ đề: “Ta dẫn các người đi bờ sông nhé? Con sông nhỏ trong thôn rất đẹp.”

“Được rồi, ở chỗ này cũng không có việc gì khác để làm.” Thẩm Thanh Văn nhíu mày nói.

Người một nhà chuyển hướng ra cửa thì thấy một cô bé đang đứng ở cửa, hình như đã đợi được một lúc.

"Chu Nịnh? Tìm ta có việc gì sao?" Trần Chấn Đào nhận ra cô. Trong quá trình điều tra, bí thư thôn đặc biệt giới thiệu cho hắn biết hoàn cảnh của gia đình Chu Nịnh, trong nhà không có trụ cột, là một hộ gia đình tương đối khó khăn trong thôn.

"Vâng, thư ký Trần." Chu Nịnh nói rồi không chút sợ hãi bước vào, "Cháu nghe nói phía trên đã cấp 20.000 nhân dân tệ khoản an ủi với thôn phải không ạ?"

Trần Chấn Đào có chút lo lắng, tại sao tin tức về số tiền mới được phân bổ lại bị lộ ra ngoài?

Những người nghèo sẽ lao tới bất cứ khi nào họ nhìn thấy một chút dầu mỡ, vì vậy làm thế nào để phân phát 20.000 nhân dân tệ là một vấn đề lớn.

Nếu thực hiện chủ nghĩa quân bình, tiền chia cho mỗi hộ gia đình còn không mua được một hai lạng thịt; cần phải chọn mấy nhà thật khó khăn nhưng thật sự không dễ gì chọn được - có quá nhiều người nghèo, dựa vào cái gì mà người này có người kia không? Nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm như vậy, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đồng đều.

Trân Chấn Đào thời gian đến thôn Đông Áo cũng không phải quá dài, ông vẫn chưa nghĩ được phương án phân phối tốt nhất nên đã đem chuyện này ấn xuống dưới.

"Cháu từ đâu có được tin tức này?" Trần Chấn Đào hỏi.

"Cháu nghe thấy dì Vương ở nhà bên cạnh nói chuyện phiếm."

“Mọi người trong thôn đều đã biết à?”

“Cháu không biết, cháu đoán là sẽ sớm thôi.”

Trần Chấn Đào cau mày: “Vậy hôm nay cháu đến gặp ta là muốn làm gì?”

“Cháu tới tranh thủ một chút.” Chu Nịnh nhỏ nhỏ nhìn chằm chằm Trần Chấn Đào, thẳng thắn giải thích ý định của mình.

Trần Chấn Đào cười nói: "Người lớn của nhà cháu đâu? Tại sao lại phái một đứa nhóc tới nói chuyện?"

Chu Nịnh không trả lời câu hỏi này, tự chính mình nói: “Ngài biết đấy, bố cháu qua đời đã lâu, bà nội và mẹ cháu sức khỏe không tốt, đều dựa vào làm một số công việc đơn giản để kiếm tiền, trong nhà thực sự rất khó khăn. Vì vậy danh sách an ủi này nếu có tên nhà cháu ở đó sẽ là trợ giúp rất lớn cho gia đình”.

“Vậy cháu cảm thấy nhà của cháu trong tình huống này cần phải nhận được bao nhiêu?” Trần Chấn Đào muốn nhân cơ hội này tìm hiểu xem người trong thôn nghĩ gì.

"Mong đợi tất cả đều giao cho gia đình cháu chắc chắn là không thực tế, hoàn cảnh khó khăn vẫn còn nhiều như vậy." Chu Nịnh chớp mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu không phải hàng nghìn thì vài trăm tệ cũng được."