Chương 2

"Suy nghĩ của cháu ta đã biết , trở về đi, có tin tức gì ta sẽ báo cho cháu." Trần Chấn Đào gật gật đầu, tiểu cô nương này không tham lam, thoạt nhìn so với nhiều người lớn còn minh bạch lý trí hơn nhiều.

"Cảm ơn." Chu Nịnh quay người đi được vài bước, rồi lại xoay người lại, lại lần nữa nghiêm túc mà nói: "Thư ký Trần, mặc dù cháu còn nhỏ nhưng cháu hy vọng ngài sẽ nghiêm túc xem xét những lời cháu nói cùng với hoàn cảnh gia đình cháu, mấy ngày nay nhất định có rất nhiều người tìm ngài, nếu như cuối cùng trong danh sách an ủi không có nhà chúng cháu, cháu nhất định sẽ không đồng ý."

Bím tóc nhỏ của Chu Nịnh cuộn tròn, cô rời đi, nhưng Trần Tiện hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Cô trông cũng chỉ trạc tuổi cậu nhưng dường như cô đang sống ở một thế giới khác, nói và làm những điều mà trước đây cậu chưa từng thấy qua hay nghĩ tới.

Cô rõ ràng là đến đây để đòi tiền, nhưng lại không có chút nào thẹn thùng hoặc ngượng ngùng, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, ánh mắt bình tĩnh thong dong, thân hình nho nhỏ chính là làm người khác không thể không chú ý.

Khí tức này không thể giải thích được đã gây chấn động Trần Tiện.

Mà toàn bộ quá trình, Chu Nịnh tựa hồ cũng không có liếc nhìn cậu một cái.

"Đây vẫn là một đứa trẻ sao? Nói chuyện một bộ một bộ, trưởng thành quá sớm rồi." Thẩm Thanh Văn tựa hồ cũng mới phục hồi tinh thần lại.

"Con nhà nghèo phải sớm trưởng thành, bà thấy đấy, công tác ở nông thôn rất khó khăn, ngay cả trẻ em cũng khó đối phó." Trần Chấn Đào cười khổ lau mặt, "Đi thôi, mang các người ra bờ sông."

Sau khi rời khỏi ủy ban thôn, tấm lưng căng thẳng của Chu Nịnh dường như vẫn chưa thả lỏng.

Bà ngoại đã già, mẹ tính cách lại mềm yếu, nếu cô không tranh thủ, chỉ sợ khoản an ủi của nhà bọn cô đến bóng dáng đều không thấy được.

Cô đã hạ quyết tâm, một lần không được liền hai lần, hai lần không được liền ba lần, ngày nào cô cũng sẽ ngồi trong văn phòng của Trần Chấn Đào, ngồi đến khi nào chia được miếng bánh thì mới thôi.

Lý tưởng của Chu Nịnh là có thể phân được 1.000 nhân dân tệ, như vậy có thể mua được một ít thuốc hạ huyết áp cho bà ngoại, đồng thời thúc giục mẹ xuống thị trấn chữa bệnh thoát vị đĩa đệm thắt lưng, nếu còn dư thì để dành cho lần đóng học phí vào năm sau.

Về đến nhà, Chu Nịnh vội vàng nấu cơm, lại đem đồ ăn chuẩn bị sẵn để khi mẹ về nhà chỉ cần xào vài loại thức ăn là có thể trực tiếp ăn cơm.

Sau khi nhìn quanh xác định không còn việc gì nữa, cô mới vội vàng ra ngoài - những cây dâu tây bảo bối vẫn đang còn chờ cô tưới nước.

Năm ngoái, khi đi thăm họ hàng vào dịp Tết, Chu Nịnh lần đầu tiên được nếm dâu tây ở nhà cố ngoại.

Loại trái cây nhỏ nhỏ màu đỏ tươi này lại có thể ngọt ngào đến thế, thời điểm cắn ngập nước trong miệng, Chu Ninh thế nhưng ngây dại. Lúc sau cũng bất chấp là khách, không nhịn được mà ăn rất nhiều.

Khi về đến nhà, Lưu Giai âu yếm xoa đầu con gái: "Thích ăn dâu tây sao? Về sau mẹ sẽ mua cho con."

Chu Nịnh dùng sức lắc đầu: "Con chỉ là muốn nếm thử, ăn qua là được, không thèm nữa ạ."

Lưu Giai thở dài, quay đầu đi chỗ khác, nước mắt lưng tròng.

Lại qua một thời gian, Chu Nịnh tan học về thì thấy mẹ mang theo hai bầu đất cẩn thận như nâng niu bảo bối.

"Đây là cái gì ạ?" Chu Ninh kinh ngạc nhìn cây con nhỏ nhỏ trong bầu đất.

“Mẹ đã hỏi mua cây giống dâu tây .” Lưu Giai hưng phấn nói: “Chúng ta tự trồng đi, năm sau là có thể hái ăn.”

“Chúng ta có thể trồng được không?” Chu Nịnh cẩn thận ôm lấy hai cây mầm.

"Kỳ thực cũng không nhất định sống, ta xem người khác đều trồng trong nhà kính, nhà chúng ta không có điều kiện này, không biết tùy tiện trồng ngoài đồng có thể sống sót được hay không." Lưu Giai lại có chút mất mát.

"Cứ thử xem sao ạ! Lỡ như có thể sống thì sao? Cảm ơn mẹ!" Chu Ninh vui vẻ ôm chầm mẹ, "Chúng ta trồng nó bên cạnh rau xanh được không ạ?"

Ra ngoài rẽ trái sẽ nhìn thấy con sông nhỏ trong thôn, nhà Chu Nịnh có một mảnh đất nhỏ ven sông, chỗ này chỗ kia trồng một ít rau, bình thường cũng đủ khẩu phần ăn cho ba người.

Kể từ khi trồng cây dâu tây, trái tim Chu Nịnh đều tập trung vào nó, mỗi ngày đều phải nhìn mấy lần, sợ cây dâu tây bị chó đào mèo gặm.

Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Chu Nịnh, những cây dâu tây non phát triển chậm rãi và an toàn. Nhìn những chiếc lá nhỏ vốn nhăn nheo dần hé mở, Chu Nịnh trong lòng vui mừng khôn xiết, nói không chừng năm sau thật sự có thể có trái dâu tây?

Loại trái cây màu đỏ và thanh nhã khiến người ta chỉ cần nhìn vào là có cảm giác mềm mại.

Chu Nịnh hưng phấn xách theo một thùng nước nhỏ đi đến bờ sông, đột nhiên choáng váng.

Hai đứa trẻ không biết từ đâu hiện ra đang đứng trên đất nhà cô, cô gái tay trái cầm mấy bông hoa dại mới hái, tay phải đang dùng lực kéo cây dâu tây non tựa hồ muốn đem nhổ chúng nó lên xem đây là cái dạng gì.

"Dừng tay!" Chu Nịnh vội vàng đánh rơi thùng nước, chạy nhanh tới, đẩy cô gái kia ra: "Ngươi là ai? Tại sao lại nhổ cây dâu tây của ta?!"

Trần Du bị đẩy mạnh đến mức ngã xuống mặt đất, nhưng tay cô không buông ra, cây dâu đúng lúc bị lực mạnh bật gốc.

Chu Nịnh nhìn thấy rất đau lòng, cô bước tới, giật lấy cây dâu tây từ trong tay Trần Du, lôi lôi kéo kéo, lá cây bị rụng rớt không ít.

"Ngươi..." Chu Ninh cực kỳ tức giận, chỉ vào Trần Du quát: "Ngươi trả dâu tây cho ta!"

Trần Du vẫn luôn là một cô công chúa nhỏ được cưng chiều, cô ấy đã từng nếm trải cảm giác bị chỉ trỏ và mắng mỏ bao giờ chưa? Người còn không có đứng lên, liền không phục mà lớn tiếng gào hét: "Dâu tây đâu? Rõ ràng là hoa dại cỏ dại!"

Chu Ninh thở phì phì mà đem Trần Du đứng lên: "Chính là cây mà ngươi vừa mới nhổ lên! Sau này chúng nó sẽ sinh ra dâu tây!"

Trần Du cũng không yếu thế, lập tức phản bác: “Không phải, mẹ đã dẫn ta đến trang trại hái dâu, dâu tây lớn lên ở nhà kính, căn bản không giống như vậy. Đây chỉ là cỏ dại thôi, không phải dâu tây! Anh ơi, có đúng không?"

Trần Tiện chưa kịp trả lời thì Trần Du đã bị một phen đẩy ngã xuống đất. Trong nháy mắt, Chu Nịnh đã ngồi lên người Trần Du, nắm đấm nhỏ giáng xuống như mưa, cô thực sự tức giận đến điên rồi.

"Anh, anh..." Trần Du một bên chống đỡ nắm tay của Chu Nịnh, một bên thở hồng hộc mà cầu cứu.