Chương 78: Phiên ngoại 9: Nếu Lục Phỉ Nhiên trọng sinh (4)

Edit: Phong Nguyệt

Thiệu Thành đổi một số điện thoại khác gọi cho Lục Phỉ Nhiên: “Dù gì đi nữa em cũng phải cho anh một lý do chứ, không thể để anh chết không rõ ràng như vậy được.”

Trong thành phố Lục Phỉ Nhiên đang ở có một trận mưa lớn, cậu vốn muốn trực tiếp cúp điện thoại, có lẽ vì Thiệu Thành quá không biết xấu hổ, cũng có lẽ vì cậu bị bệnh nên có chút nhẹ dạ, lảm nhảm thêm vài câu với Thiệu Thành, “Tôi không thích anh, còn chưa đủ sao?”

Thiệu Thành: “Em dám nói em không có một chút động tâm nào không?”

Lục Phỉ Nhiên nghẹn họng, đời trước Thiệu Thành làm nhiều chuyện khiến cậu ghét như vậy, cậu cũng không nhịn được mà thích Thiệu Thành, huống chi đời này.

Cậu ho khan hai tiếng, thở dài: “Thiệu Thành, coi như anh thật lòng thích tôi, thì sao? Anh có suy nghĩ chuyện sau này không?“ Ngoài cửa sổ xẹt qua một tia sét, gió thổi lay cửa sổ.

“Chúng ta bên nhau, quá lắm chỉ là vui vẻ nhất thời, anh cũng… Anh cũng không phải tệ lắm, ừm, cũng biết sửa sai.” Lục Phỉ Nhiên bắt đầu phát sốt, đầu óc mơ hồ hiện ra một vài hình ảnh đời trước, cậu không phải là người có lòng dạ sắt đá, hối cải rồi thì cũng không không phải không thể, chỉ là việc đã xảy ra, không thể thay đổi, tổn thương chính là tổn thương, “Chúng ta không thích hợp ở bên nhau, Thiệu Thành.”

“Em chưa thử làm sao biết không hợp?”

“Tôi biết, sao tôi không biết chứ?” Lục Phỉ Nhiên nằm trên giường, nhắm mắt lại, chuyện cũ như tái hiện trước mắt, “Chúng ta đều sẽ rất đau khổ. Anh đừng thích tôi, Thiệu Thành, anh có nhiều người thích như vậy, tại sao lại đâm đầu thích tôi chứ? Anh có thể cùng người toàn tâm toàn ý với mình sinh một đàn con, anh sẽ là người cha tốt, vui vẻ hạnh phúc mà sống cuối đời…”

“Em làm sao vậy? Phỉ Nhiên, giọng điệu của em không đúng lắm.” Thiệu Thành nghi ngờ hỏi.

Lục Phỉ Nhiên cảm giác mình nói rất nhiều, cậu nói nhiều như vậy có ích gì, Thiệu Thành lại không biết chuyện đời trước, “Quên đi, đồ vương bát đản, không nói nữa, tôi muốn ngủ.”

“Không phải còn ban ngày à? Phỉ… Này? Này?”

Có lẽ do bệnh, Lục Phỉ Nhiên bỗng cảm thấy rất khó chịu, tựa như những cơn hành hạ trước khi chết kia, cái đói, cái ốm đau và cả cô độc vây kín cậu.

Đều tại Thiệu Thành!

Cậu vô cùng muốn ghét bỏ Thiệu Thành! Cậu chán ghét Thiệu Thành, chán ghét bởi vì Thiệu Thành mà lòng mình rối như tơ vò, chán ghét bản thân rõ ràng cảm thấy Thiệu Thành chán ghét còn nhịn không được thích anh!

Cậu mơ màng ngủ.

Cậu nằm mơ thấy mình chết đi, cơ thể lạnh lẽo nằm im trong quan tài, Thiệu Thành quỳ ở bên cạnh nắm tay cậu, nước mắt âm ấm rơi trên mặt cậu.

“Nhiên Nhiên, tỉnh lại, Nhiên Nhiên.”

Lục Phỉ Nhiên mở mắt, đập vào mắt là râu xanh lún phún dưới cằm Thiệu Thành, cậu yếu ớt nói: “Anh lấy chìa khóa ở đâu ra vậy? Vào bằng cách nào? Tôi kiện anh tự ý xông vào nhà dân… ”

Viền mắt Thiệu Thành đỏ lên, “Anh tìm chủ nhà, nói rằng bạn trai em không liên lạc được với em, bà liền mở cửa cho anh.” Thiệu Thành nhét cậu vào trong xe, “Em sốt tới 39 độ, sốt chút nữa không chừng biến thành đồ ngốc luôn rồi. Anh đưa em đến bệnh viện.”

Lục Phỉ Nhiên hầm hừ: ”Anh mới nhỏ* đó, hết tết năm nay tôi bốn mươi mấy rồi, tôi lớn hơn anh nhiều.”

*Sốt (shao), nhỏ (xiao), Lục Phỉ Nhiên nghe nhầm.

“Được rồi được rồi, em là tổ tông của anh được chưa?” Thiệu Thành gấp đến độ thúc dục tài xế xe taxi chạy nhanh lên một chút, “Nếu anh không tới, em chết trên giường cũng không ai hay. ”

“Ai cần anh lo? Tôi vốn định ngủ một lát rồi đến bệnh viện.” Lục Phỉ Nhiên vặn lại.

Thiệu Thành ôm cậu, “Lúc này rồi mà em còn muốn cãi nhau với anh? Tiểu tổ tông của anh ơi. Em chết, anh phải làm sao đây? ”

“Em chết, anh phải làm sao đây? ”

“Lục Phỉ Nhiên, em hãy sống sót nhìn anh bị trừng phạt bị dày vò! Chẳng phải em không thể tha thứ cho anh sao? Hãy sống! Thằng khốn như anh có thể sống ung dung tự tại chẳng phải quá bất công hay sao? Hãy sống để báo thù anh! Em hận anh mà! Em hận anh mà!”

Những lời Thiệu Thành đã từng nghẹn ngào nói phảng phất quanh quẩn bên tai Lục Phỉ Nhiên, tim cậu vừa chua xót vừa mềm, cậu cố gắng nhịn, mà khóe mắt vẫn tràn ra hai giọt, cậu không nói chuyện với Thiệu Thành nữa, an tĩnh lại, tựa vào l*иg ngực ấm áp của Thiệu Thành thϊếp đi.

Lúc tỉnh lại, Thiệu Thành đang dựa vào đầu giường của cậu ngủ, Lục Phỉ Nhiên đẩy anh một cái, “Sao anh về nhanh vậy? Tôi hôn mê một ngày một đêm rồi?”

Thiệu Thành tỉnh lại, “Ban đầu anh tới sân bay rồi, em lại đột nhiên không chịu để ý đến anh, anh liền chạy về.”

Cơ thể Lục Phỉ Nhiên đã thoải mái hơn nhiều, đầu cũng không nóng nữa, trở mặt nói: “Anh tiêu bao nhiêu tiền thuốc vậy? Để tôi trả anh.”

Thiệu Thành bị cậu chọc tức đến bật cười, “Anh tặng em bao nhiêu tình yêu, em tặng lại anh bấy nhiêu nhé?”

Lục Phỉ Nhiên: “…”

Thiệu Thành ôn nhu nói: “Vì sao ngay cả thử cũng không thử đã cảm thấy chúng ta không có kết cục tốt? Dù em không thu nhận người ta, ít nhất cũng phải cho mấy tháng thử việc chứ, từ nhỏ đến lớn anh chưa hề thích ai thế này. Anh cứu em một lần, anh không ép em tiếp nhận anh, chỉ cần em cho anh một cơ hội thôi, được không? Nhiên Nhiên”

Lục Phỉ Nhiên cảm giác mình lại bắt đầu nóng lên: “… ”

Thiệu Thành nắm tay Lục Phỉ Nhiên không buông, mặt dày mày dạn nói: “Em nhắc đến tương lai, anh cũng đã nghĩ qua, anh suy nghĩ hồi lâu, anh chỉ thấy vui vẻ khi ở bên em, không ai có thể làm anh có cảm giác này, em xem, anh tìm ba mươi năm chỉ gặp duy nhất một người gọi là “Vui vẻ”, ngẫu nhiên gặp nhau cũng mất hết ba mươi năm, nếu em không quan tâm anh, anh sao có thể tốt được chứ. ”

Lục Phỉ Nhiên vừa nhìn tới ánh mắt nóng bỏng kia lập tức thấy hốt hoảng, nghiêng đầu sang chỗ khác, khiến vành tai và cái cổ đỏ rực bại lộ trước mặt anh.

Chờ đến khi Thiệu Thành đưa cậu về đến nhà, mưa bên ngoài cũng ngừng, sao bắt đầu ló dạng phía sau đám mây. Anh làm đồ ăn Lục Phỉ Nhiên, đun nước nóng, đặt thuốc lên bàn, rồi sờ trán Lục Phỉ Nhiên đang mơ màng trên giường: “Bảo bối, anh biết anh ở đây em sẽ không thoải mái, anh vào khách sạn gần đây ở, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh, anh sẽ chạy đến ngay.”

Lục Phỉ Nhiên lầu bầu: ”Nếu đời trước ngay từ đầu anh đối với tôi như vậy thì tốt biết bao nhiêu… ”

Thiệu Thành không nghe rõ cậu nói cái gì: “Em nói gì vậy? Cần gì sao?”

Lục Phỉ Nhiên tức thì nói: “Không có.”

Thiệu Thành đứng lên, cầm áo khoác và dù lên, chuẩn bị đi. Anh bận rộn đến nỗi chưa có thời gian nghỉ ngơi, ống quần còn dính bùn, anh muốn nhanh chóng tới khách sạn tắm nước nóng một cái.

Lục Phỉ Nhiên nhìn bóng lưng của Thiệu Thành, bỗng nhiên nói: “Anh ở lại đây đi, không sao”

Thiệu Thành xoay người, nhìn cậu, tựa hồ nhìn thấy con mèo đang thu hồi móng vuốt, trông thật đáng yêu: “Em không sợ anh làm gì em à?” Lục Phỉ Nhiên nhíu mày: “Tôi là bệnh nhân đó, anh dám làm chuyện cầm thú ư?”

Thiệu Thành mới vừa muốn nói chuyện, lại hắt hơi một cái.

Lục Phỉ Nhiên nói: “Anh đi tắm đi, kẻo bị cảm, đến lúc đó cả hai đều bị bệnh.”

Thiệu Thành tắm rửa xong mặc áo choàng tắm đi ra, Lục Phỉ Nhiên dường như đang ngủ, nhịn không được len lén sờ sờ gò má đỏ bừng vì sốt của Lục Phỉ Nhiên.

Lục Phỉ Nhiên thật ra chưa ngủ, cậu mở mắt ra, “Trong ngăn kéo có chăn.” Thiệu Thành tắm rửa xong trở nên dễ ngửi vô cùng, cậu tiến tới ngửi đầu ngón tay Thiệu Thành, giống như mèo con, “Anh thì thơm rồi, tôi vẫn còn hôi, haizz.”

“Hôi chỗ nào? Thơm lắm.” Tà tâm Thiệu Thành nổi lên, hôn cậu một cái.

Lục Phỉ Nhiên còn đang mơ màng, ngơ ngác nhìn anh, chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra.

Thiệu Thành chen lên giường, “Sopha chật quá, một đại nam nhân như anh nằm không vừa, anh và em cùng ngủ trên giường đi.”

Lục Phỉ Nhiên: “Lỡ lây cho anh thì sao?”

Thiệu Thành: “Lây thì lây thôi, anh không sợ.”

Lục Phỉ Nhiên: “Vậy được rồi… ”

Cậu nghĩ, có phải Thiệu Thành đang kiếm cớ động tay động chân với cậu không, tên khốn kiếp này không dễ gì bỏ qua cơ hội tốt như thế này đâu.

Trong lòng Lục Phỉ Nhiên loạn cào cào, tuy nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngủ, âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Thiệu Thành, lúc Thiệu Thành xoay người về phía cậu, cả người cậu đều căng thẳng, kết quả chờ mãi cũng không phát hiện Thiệu Thành có động tác gì.

Lục Phỉ Nhiên nghe thấy hô hấp vững vàng của Thiệu Thành, thấy anh đã nhắm mắt ngủ rồi cậu mới nghĩ mình nên thả lỏng.

Chậc, “Thực sự ngủ à…”

Thiệu Thành trông có vẻ mệt mỏi, có lẽ đã ngủ thật. Lục Phỉ Nhiên lẳng lặng nhìn Thiệu Thành, không biết có phải sốt hỏng đầu không, đột nhiên có chút xung động, đến khi lấy lại tinh thần, cậu đã chủ động đặt một nụ hôn lên môi Thiệu Thành rồi.

Mặt Lục Phỉ Nhiên chợt đỏ lên.

Mày điên rồi à? Cậu thầm mắng mình. May quá, Thiệu Thành còn đang ngủ.

Vừa nghĩ vậy, Thiệu Thành liền tỉnh dậy, “Anh đã làm yên phận làm Liễu Hạ Huệ rồi, bảo bối, là em câu dẫn anh.”

Lục Phỉ Nhiên bị sờ đến chỗ ngứa, vặn vẹo một cái, né tránh bàn tay Thiệu Thành, thẹn quá hóa giận: “Đồ lưu manh, anh… Còn nói tôi!”

“Tiểu không biết xấu hổ à, là em hôn anh trước, trách anh cái gì? Rõ ràng anh đã cố nhịn.”

Thiệu Thành ôm cậu vào lòng, ”Em cho anh làm thì anh làm thôi.”

Lục Phỉ Nhiên cảm thấy nơi bị hai bàn tay sờ qua nóng lên, khiến cậu bốc hỏa lợi hại hơn.

… … …

Trưa hôm sau, Lục Phỉ Nhiên hết sốt, eo mỏi lưng đau, làm cậu nhớ lại chuyện ngày hôm qua, tên vô liêm sỉ kia cᏂị©Ꮒ cậu.

Lục Phỉ Nhiên đạp người trên giường một cái.

Thiệu Thành bị té tỉnh lại, giả mù sa mưa nằm trên mặt đất – Rêи ɾỉ đau đớn.

Ngày hôm qua ỡm ờ, Lục Phỉ Nhiên một chút ngượng ngùng cũng không cho Thiệu Thành, lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”

Thiệu Thành yếu ớt biểu thị: “Đầu anh đau quá, hình như sốt rồi.”

Lục Phỉ Nhiên trong lòng hơi lộp bộp: “Anh đừng giả vờ!”

“Không có. Em lấy nhiệt kế đo thử xem!” Đo một cái, đúng là nóng thật.

Thiệu Thành leo lên giường, tay chân rộng, “Anh ở đây tứ cố vô thân, em nỡ lòng đuổi bệnh nhân ra ngoài sao!?” Lục Phỉ Nhiên rối như tơ vò, thật hoang đường, sao cậu lại không thể khống chế chứ?”

Cậu hao tổn tâm trí vắt mưu tìm kế, sao cuối cùng vẫn ở cùng một chỗ với Thiệu Thành? Quan trọng là không phải Thiệu Thành cưỡng ép.

“Em còn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua đúng không?” Thiệu Thành nắm lấy tay cậu, hôn một cái lên đầu ngón tay “Anh là cầm thú, đại cầm thú, nhưng anh chỉ cầm thú với em. Em giận anh vì anh nói mấy lời không tôn trọng em đúng không? Nếu em không thích, thì cứ nói anh biết, anh sẽ đổi, nếu anh làm em thất vọng, em không để ý đến anh, anh không còn gì để nói. Bây giờ anh hối cải, anh tôn trọng em, đặt em trên đầu quả tim, anh không hề đùa giỡn với em, nếu em nguyện ý, anh lập tức gọi điện cho mẹ, nói rằng bà sắp có một con dâu nam.”

Lục Phỉ Nhiên: “Anh sốt choáng đầu rồi, tôi dẫn anh đến bệnh viện.”

Thiệu Thành: “Em không đáp ứng anh thì để cho anh chết đi.”

Lục Phỉ Nhiên nổi giận: “Anh có chết tôi cũng không đau lòng đâu!”

Thiệu Thành tiếp tục than: “Anh quả thật không thể sống được nữa mà.”

Lục Phỉ Nhiên: “…” Điên rồi.

Thiệu Thành không biết vì sao Lục Phỉ Nhiên lại băng lãnh như vậy, nhưng có lẽ nó đã bị anh đã hòa tan một chút rồi, thời gian còn dài, anh còn cả một đời.

Hết phiên ngoại 9

Bạn beta bị liệt bàn phím rồi nên mình post nốt chương này luôn, chừng nào bản sửa lap thì beta lại sau, còn pn cuối cùng thì đợi mình xong bộ Bạch nguyệt quang thì mình sẽ làm.