Chương 14 : Để xem đến khi chết, trên tay em là chiếc nhẫn của ai ?

Buổi tối của vài ngày sau đó, Cố Thừa Bạch lại gọi cho cô.

Có điều lần này cô đã bình tĩnh nhấc máy. Chính là muốn một lần sau chót, sòng phẳng nói chuyện với anh.

“ Cuối cùng thì em cũng chịu nghe máy của tôi rồi sao ?”

Giọng anh điềm tĩnh cất lên từ đầu bên kia. Cô không biết anh đang ở nơi nào, chỉ nghe tiếng gió thổi bên tai. Giống như vọng về từ một bãi biển nào đó.

Diệp Vũ Thường cúi đầu, không muốn tiếp tục đè nén. Nhỏ giọng bên tai anh.

“ Thừa Bạch, anh đừng như vậy nữa…”

Giọng cô lúc này mềm mại đến mức có thể một nhát cắt đứt trái tim anh.

Cố Thừa Bạch im lặng, đưa mắt nhìn vào chiếc nhẫn sáng lóng lánh anh đang cầm trên tay. Sau đó liền cúi đầu, từ tốn mở miệng.

“ Những ngày qua tôi luôn chờ đợi được nghe giọng nói của em. Không ngờ đến khi nghe được, lại nghe phải những lời này…”

“ Vũ Thường à, em tàn nhẫn với tôi quá rồi đấy…”

Anh nói bằng một giọng trầm ấm, vô cùng bình thản. Nghe qua không có vẻ gì là đang tức giận nhưng cũng chính điều này lại khiến cô bất giác rùng mình.

Người ta hay nói trước khi giông bão ập đến chính là một bầu trời bình lặng.

Tâm tình của Cố Thừa Bạch bây giờ, có lẽ chính là như vậy.

Diệp Vũ Thường khẽ hít vào một hơi, cố gắng bình tĩnh nói với anh.

“ Thừa Bạch, anh bỏ cuộc đi…”

“ Chuyện của chúng ta, đáng lẽ nên kết thúc từ lâu rồi…”

Kết thúc…Khi hai từ này được thốt ra từ miệng cô, Cố Thừa Bạch đã nở một nụ cười chua chát.

Nguyện vọng có được cô…

Nó giống như ngọn hải đăng trên bờ biển bây giờ vậy.

Le lói nhưng nhất định sẽ không bao giờ vụt tắt.

Bởi vì đó là thứ ánh sáng duy nhất để dẫn đường cho người lạc lối. Mà một người đang không biết phương hướng như anh, rất cần một thứ ánh sáng như vậy.

Cô kêu anh bỏ cuộc, chi bằng kêu anh tự sát cho xong.

Làm sao cô có thể tàn nhẫn nói ra với anh những lời như vậy chứ.

Người phụ nữ như cô, đúng là mang trong mình một trái tim sắt đá mà.

Ánh mắt anh mông lung nhìn ra mặt biển, giọng anh thì thầm tà ác bên tai cô. Anh nói :

“ Diệp Vũ Thường, tôi cho em biết…Chỉ cần ngày nào tôi còn sống, ngày đó tôi đều muốn chiếm đoạt được em…”

“ Bất kể cho dù sau này em có gả cho người khác, hay làm mẹ của bao nhiêu đứa trẻ…Cả đời này thân xác và linh hồn em sẽ đều là của tôi…là của tôi hết đấy…em có nghe rõ chưa ?”

Diệp Vũ Thường mím môi. Vào giờ khắc này cô không thể phủ nhận, tuy những lời nói của anh vô cùng bệnh hoạn nhưng rất rõ ràng một điều…

Trái tim cô đã và đang rỉ máu.

Có lẽ cho đến bây giờ cô mới thật sự cảm nhận, đối với cô anh không chỉ đơn giản là hận mà còn chính là yêu.

Ngày đó câu nói của anh, cô chưa thật sự hiểu hết.

Bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy đau lòng.

Cố Thừa Bạch, nếu ngay từ đầu chúng ta là không có kết quả. Hà cớ gì anh lại yêu em như vậy chứ ?

Khi cô nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt đã bất giác tuôn rơi.

Qua ngày mai, cô sẽ bước vào lễ đường thành hôn với người khác.

Lời hứa với chị mình, cô nhất định không được quên.

Còn có, anh đối với cô là yêu hận đan xen. Bọn họ chính là sẽ có một kết cục như vậy.

Cố Thừa Bạch à, anh hãy chấp nhận đi.

“ Cố Thừa Bạch, chúng ta kết thúc ở đây đi anh !”

Cô nhỏ nhẹ nói ra bên tai anh.

Cố Thừa Bạch lần đầu tiên cảm thấy bất lực, ngửa đầu, cố đè nén cảm giác đau đớn đang chạy khắp tất cả tế bào anh.

Anh yêu cô chết đi được, lại còn yêu một cách mù quáng như vậy.

Nếu bắt anh chấp nhận nhìn cô bên kẻ khác, chi bằng một nhát gϊếŧ chết anh đi.

Rất lâu sau đó, ngoài tiếng gió biển vọng về, cô còn nghe anh nói.

“ Vũ Thường à, tôi thật sự yêu em nhiều lắm. Em có biết hay không ?”

Giọng nói của anh chậm rãi vang lên bên tai cô.

Diệp Vũ Thường cảm thấy, trong giờ phút này dường như trái tim cô đã bị vỡ đôi làm hai mảnh.

Nước mắt cô lập tức tuôn trào, không kìm được mà bật khóc nức nỡ bên tai anh.

Chuyện anh và chị gái của cô, bọn họ đã từng thân mật bên nhau, làm sao cô có thể quên được .

Hơn nữa cô làm sao có thể chấp nhận một người từng lừa dối tiếp cận cô chỉ để trả thù cho em trai anh ta.

Cô làm không được, nói thế nào cũng làm không được…



Buổi sáng, bầu trời là một mảng mây đen xám xịt.

Diệp Vũ Thường ngồi trước gương, khuôn mặt thẩn thờ chưa từng có.

Hôm nay cô và Tống Trạch Uy sẽ cử hành hôn lễ, bọn họ không có tình yêu. Chỉ là anh ấy có lòng tốt, cứu rỗi cuộc đời cô thôi.

Khẽ đưa mắt nhìn mình trong gương, cô thậm chí còn không nhận ra Diệp Vũ Thường của một năm trước đó.

Khi đó cô vẫn chưa quen biết Cố Thừa Bạch, ngoại trừ thỉnh thoảng nghĩ về chuyện kia. Trên môi cô vẫn tồn tại một nụ cười sáng rỡ…

Còn bây giờ…

Thậm chí Cố Thừa Bạch còn khiến cô phải chịu tổn thương nhiều hơn em trai anh ta gấp nhiều lần.

Có lẽ bọn họ đều là như vậy. Chỉ biết đem lại đau thương cho người khác.

Mà đặc biệt, chính là cô.

Khẽ nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài là một khoảng không mù mịt. Giống như tâm trạng của cô lúc này vậy.

Không biết sau này rồi sẽ ra sao ?

Cô biết Tống Trạch Uy tốt với cô lắm, có điều cô lại không thể mù quáng mà cứ lợi dụng anh như vậy được.

Người tốt thì cần có một cái kết viên mãn. Còn cô thì sẽ chẳng bao giờ cho anh có được kết cục ấy.

Nhưng hiện tại mọi chuyện đã đi đến mức này, cho dù bây giờ muốn dừng lại, xem ra cũng đã không còn kịp nữa.

Lúc này bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, Diệp Vũ Thường xoay đầu, liền nghe thấy giọng nói của thím Từ bên ngoài vọng vào .

“ Vũ Thường tiểu thư, nhân viên trang điểm đã đến, cô có cần tôi nói bọn họ chờ thêm một chút nữa không ạ ?”

Diệp Vũ Thường cúi đầu, bọn họ chắc là do cha mẹ cô mời đến. Ngày trọng đại thế này cha mẹ đúng là lo lắng chu toàn mà.

Cô liền gật đầu, chậm rãi đáp lại :

“ Không cần đâu, thím cứ để họ vào…”

Nghe vậy thím Từ liền gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Ngồi bên trong, Diệp Vũ Thường không biết mình đang chờ đợi điều gì.

Cô lại lần nữa thơ thẫn nhìn ra cửa sổ, nhìn vào khoảng không vô định trước mắt.

Có cảm giác, mọi chuyện sắp kết thúc thật rồi…

Một lúc sau, ba nhân viên trang điểm liền đi vào.

Nhưng sau khi cánh cửa được đóng lại, người phụ nữ duy nhất trong số ba người bọn họ liền lên tiếng.

“ Diệp tiểu thư, thật ngại quá bởi vì chuyên gia trang điểm của chúng tôi có chút việc bận không thể tới được…”

“ Nhưng ngài ấy đã ủy thác cho một vị khác, mà người này thì lại không muốn đích thân đến đây…Cho nên nếu Diệp tiểu thư không phiền có thể mời cô cùng đi với chúng tôi đến chỗ của vị chuyên gia kia được không ạ…?”

Nghe vậy, Diệp Vũ Thường liền cúi đầu, suy nghĩ một chút.

Rất nhanh cô đã hỏi lại…

“ Vậy có kịp thời gian quay về hay không ?”

“ Diệp tiểu thư cứ yên tâm, chúng tôi là đội ngũ đã được đào tạo kỹ lưỡng. Nhất định không thành vấn đề…”

Nữ nhân viên nghe cô hỏi vậy liền mỉm cười, mở miệng trấn an. Vô cùng khẳng định nói ra…

Sau khi cánh cửa nhà họ Diệp được đóng lại, lúc này cô đang ngồi ở ghế sau cùng người nữ nhân viên kia.

Không hiểu sao, tâm trạng cô cứ cảm thấy bất an. Dường như có chỗ nào không đúng thì phải.

Khi cô quay qua nhìn người ngồi bên cạnh, chỉ thấy cô ta khuôn mặt lạnh nhạt đang nhìn về phía trước.

Bất giác Diệp Vũ Thường khẽ nhíu mày, có chút nghi ngờ, mở miệng hỏi :

“ Chẳng hay cha mẹ tôi có nói với các vị thời gian hôn lễ được cử hành hay không ?”

Lúc này, sau khi nghe cô nói vậy, người nữ nhân viên liền xoay qua nhìn cô.

Vẻ mặt chính là nở nụ cười điềm đạm giống như lúc nãy. Chậm rãi lên tiếng.

“ Người mời chúng tôi đến không phải là cha mẹ của tiểu thư…”

Vừa nghe đến đó, trong lòng của Diệp Vũ Thường càng thêm nghi ngờ.

Bởi vì theo cô biết, Trạch Uy sẽ không làm như vậy…

“ Vậy là ai ?”

Cô lập tức hỏi lại.

Nữ nhân viên nhìn cô, nụ cười trên môi cô ta hiện tại đã không còn . Mà thay vào đó chính là khuôn mặt lạnh nhạt, giọng nói cũng lập tức thay đổi.

“ Là Cố tiên sinh kêu chúng tôi đến…Ngài ấy đang chờ cô ở bến tàu, xin tiểu thư chịu khó một chút là được…”

Lời của cô ta vừa dứt, Diệp Vũ Thường liền cảm thấy toàn thân giống như không còn chút khí lực.

Đôi tay cô cố gắng vùng vẫy nhưng hoàn toàn không có khả năng.

Người nữ nhân viên lúc này đang dùng chiếc khăn có tẩm thuốc mê bịt kín mũi và miệng cô lại.

Sức lực không hẳn là nhiều nhưng rất nhanh đã khiến Diệp Vũ Thường choáng váng ngất đi.

Bởi vì trước đó Cố tiên sinh đã có dặn dò, nhất định đối với vị tiểu thư này không được quá mạnh tay.

Có chút thương tổn nào, bọn họ đều phải gánh toàn bộ trách nhiệm.

Người đàn ông phía trước lúc này mới xoay đầu nhìn lại, khẽ nhíu mày. Chậm rãi nói…

“ Tiểu Vũ, cô cẩn thận một chút. Nếu có chuyện gì, rất khó ăn nói đấy…”

Sau câu nói ấy chính là cái liếc nhìn của cô gái tên Tiểu Vũ dành cho người đàn ông kia.

Bọn họ chính là những tay đánh thuê chuyên nghiệp. Xong việc, nhận tiền thì liền tẩu thoát, không để lại dấu vết.

Cho dù có bị bắt cũng nhất định không khai ra chủ mưu.

Đó là quy tắc của bọn họ.

Mấy ngày trước, bọn họ nhận được một mối làm ăn lớn.

Công việc rất đơn giản nhưng lại được trả một khoảng thù lao không nhỏ.

Cho nên vừa nghe xong, bọn họ liền đồng ý.

Hiện tại nhiệm vụ sắp hoàn thành, chỉ chờ giao người cho vị tiên sinh họ Cố kia nữa là xong.

Sau đó bọn họ sẽ tản ra, đường ai nấy đi. Có người thì sẽ ra nước ngoài lẩn tránh, có người thì sẽ quay lại cuộc sống thường ngày, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Vũ nhìn vị tiểu thư trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thán…

Đúng là rất xinh đẹp.

Đứng ở bến tàu, Cố Thừa Bạch chậm rãi đưa điếu thuốc lên môi hít vào một hơi.

Anh không có lo lắng, cho dù là lần đầu thuê người làm chuyện này.

Bởi vì anh là tin tưởng bọn họ, nhất định sẽ đưa được cô đến đây.

Rất nhanh, chiếc xe màu đen đã dừng lại bãi đỗ.

Bốn bề không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ xe là rõ rệt bên tai.

Khi Cố Thừa Bạch đi lại, cánh cửa phía sau đã được mở ra.

Anh hơi nhíu mày, nhìn đến bộ dáng của cô hiện tại.

Đã mặc vài váy cưới rồi à ? Lại đẹp đến vậy sao…

Khẽ khom người một cái, rất nhanh anh đã bế cô vào trong lòng.

Người đi theo sau anh lúc này mới chậm rãi cầm lấy va li, bên trong đã có sẵn tiền mặt đưa về phía bọn người Tiểu Vũ.

Cố Thừa Bạch xoay người, lập tức ôm cô đi khỏi.

Bọn người Tiểu Vũ sau khi nhận tiền thì liền nhanh chóng rời đi.

Chuyện còn lại, bọn họ không liên quan đến nữa.

Cố Thừa Bạch bế cô lên một chiếc du thuyền đậu cách đó không xa. Lúc này anh mới nghiêng mặt nhìn lại, nói với người đi sau mình.

“ Cậu về đi, có thể tôi sẽ ở đó đến vài ngày. Nói với Đường Thất hãy xử lý mọi chuyện giúp tôi…”

Người phía sau anh liền gật đầu, nhanh chóng xoay người rời đi.

Cố Thừa Bạch bế cô vào phòng, đặt cô nằm ngay ngắn trên giường.

Đã mấy ngày rồi bọn họ không gặp nhau. Anh nhớ cô chết đi được.

Trên người cô đang mặc một bộ váy rất đẹp, là để chuẩn bị bước vào lễ đường kết hôn với người khác sao ?

Anh hơi nhíu mày, lập tức cúi đầu cắn xé cánh môi cô.

Cố Thừa Bạch mặc kệ cô đang nằm im bất động, chính là anh hết chịu nổi rồi. Cảm giác giày vò của mấy ngày qua, nhất định vào lúc này anh phải lấy lại.

Anh dùng miệng mình tàn sát đôi môi cô một cách không thương tiếc. Anh hôn bừa bãi tới mức, hai cánh môi cô lúc này đã bị anh gặm cắn đã sưng lên, đỏ ửng thành một mảng.

Không những vậy anh còn dùng hàm răng mình cắn vào cánh môi dưới của cô, chậm rãi kéo ra rồi liền mυ"ŧ lấy.

Lúc này, Diệp Vũ Thường khẽ nhíu mày một cái nhưng cũng không có tỉnh lại.

Trong ý thức mơ hồ, hình như cô là cảm thấy cơ thể đang bị đè nặng. Đôi môi còn bị gặp cắn…

Còn có chút đau, chính là bị người ta dùng răng cắn lấy. Cảm giác vô cùng khó chịu.

Diệp Vũ Thường muốn đưa tay phản kháng, muốn đẩy ra thân thể đang làm loạn trên người mình ra nhưng nói thế nào cũng làm không được.

Toàn thân cô lúc này chính là mềm nhũn, không có sức lực. Trước mắt đều là một mảng màu đen đáng sợ, ý thức lại một lần nữa trở nên mù mịt, mơ hồ thϊếp đi.

Hồi lâu, anh liền đưa lưỡi của mình tiến vào trong khuôn miệng cô, nhưng bởi vì cô đang bất tỉnh cho nên rất khó để anh làm được.

Cố Thừa Bạch thở ra một hơi, gấp gáp đến mức lập tức đưa tay cẩn thận bóp lấy hai bên gương mặt cô. Khiến khuôn miệng cô lập tức mở ra, dễ dàng cho anh tiến vào.

Rất nhanh anh liền giày xéo tàn sát mọi ngõ ngách bên trong. Anh mυ"ŧ lấy đầu lưỡi cô thật mạnh, ghì cô vào lòng, bạo lực tới mức chỉ muốn ăn tươi nuốt sống toàn bộ khuôn miệng cô.

Cảm giác này chợt khiến anh tê dại. Chính là như vầy, chính là như vầy mới thỏa mãn được anh.

Anh hôn cô lâu tới mức tưởng chừng như sẽ không bao giờ dừng lại. Cảm giác ngây ngất tuyệt vời này cũng khiến tâm trí anh trở thành một mảng mơ hồ, không phân biệt được rõ phương hướng.

Chợt anh tưởng tượng bản thân giống như một người đang bị đuối nước mà cô, cô chính là một cái phao xinh đẹp giữa biển cả bao la.

Có thể cho anh ôm vào, cho anh tựa lấy, cứu rỗi tính mạng của anh.

Rất lâu sau đó, khi anh nặng nề rời khỏi đôi môi cô, ở giữa mơ hồ còn xuất hiện một đường chỉ bạc mỏng manh.

Sau đó anh liền biếи ŧɦái chậm rãi nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào đôi môi vừa bị anh giày vò đến mức sưng đỏ .

Anh có chút hài lòng, khẽ nhếch môi một cái.

Những ngày qua anh đều ở tại chỗ này. Chính là chờ đợi cảm giác này mà thôi.

Hiện tại thì anh đã có được rồi. Chuyện tiếp theo chính là đợi cô tỉnh dậy, sau đó sẽ chân thành mà buộc cô chấp nhận ở bên cạnh anh.

Nếu cô vẫn một lòng không đồng ý, chi bằng sẽ tự tay gϊếŧ chết cô đi.

Sau đó anh sẽ ôm thân xác cô cùng nhảy xuống biển, cho dù có trôi dạt đến nơi nào thì cũng mặc kệ đi.

Suy nghĩ đó khiến anh chợt mỉm cười lần nữa.

Khẽ đưa mắt nhìn qua chiếc nhẫn bên cạnh, trả lại cho anh à ?

Diệp Vũ Thường, để xem đến khi chết, trên tay em là chiếc nhẫn của ai…