Chương 22 Cô có thể đừng quay về với anh ấy được không ?

Ba ngày sau đó, đúng như lời hứa của anh với cô.

Diệp Vũ Thường cẩn thận bước lên trực thăng. Đứng bên dưới, Cố Thừa Bạch chỉ dõi mắt nhìn theo.

Anh cho người tới đây đón cô, sau đó sẽ dùng chuyên cơ riêng đưa cô về Paris.

Anh đối xử tốt với cô như vậy, có lẽ nào cô còn muốn rời xa anh.

Diệp Vũ Thường cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy ánh mắt anh thâm trầm nhìn lấy cô.

Hai chân cô lúc này có cảm giác vô cùng tê dại, giống như sắp không còn thuộc về cô nữa rồi.

Nhưng cô biết rõ nguyên nhân không phải là bởi vì cô sợ độ cao mà là chính anh gây ra.

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, cái người đàn ông đáng ghét này, chính anh đã khiến cô chật vật như vậy.

Đêm qua, sau khi rời khỏi phòng tắm. Cô còn tưởng anh sẽ để cô được ngủ một giấc thật dài, trước khi rời khỏi đây, lên máy bay.

Ai ngờ sau đó, anh liền ập xuống người cô, làm ra đủ loại chuyện xấu hổ.

Anh ép cô đến mức sống lưng mỏi nhừ, hai chân hiện tại còn tê dại không chút cảm giác.

Không những vậy, anh còn cố tình thì thầm những lời ái muội bên tai cô.

Anh nói…đời này của cô chính là của anh, kể cả thể xác lẫn tâm hồn.

Nếu lần này cô dám một đi không trở lại, anh nhất định sẽ tìm đến cô. Đào khoét, đυ.c rỗng cả hạ thể cô ra, sau đó sẽ lấp đầy mầm móng của anh vào bên trong.

Cho dù lúc đó cô đã trở thành một xác chết thì cả đời này cũng phải ở lại bên anh.

Lời nói đó của anh là đáng sợ đến nhường nào, chỉ có trong lòng Diệp Vũ Thường hiểu rõ.

Cái người đàn ông đáng giận đó, còn dám đe dọa cô như vậy.

Để rồi xem, sau khi quay về cô sẽ hảo hảo trừng phạt anh thế nào.

Lúc này đôi tay cô chợt níu lấy phần váy dưới thân. Thầm nghĩ chắc chắn nơi đó của mình đã bị anh hành hạ đến sắp hư luôn rồi.

Thật sự là khó chịu chết đi được .

Diệp Vũ Thường nhìn anh bằng một cặp mắt ai oán, anh đúng là biếи ŧɦái quá mà.

Khiến cô đêm qua sợ muốn chết khϊếp.

Diệp Vũ Thường thầm nghĩ, thật ra cô yêu anh đến như vậy. Có chuyện gì là không chịu được chứ nhưng có lẽ cô đã sai lầm rồi.

Điều duy nhất cô không thể chịu nổi đó chính là du͙© vọиɠ không biết mệt mỏi của anh đối với cô.

Ngày đó cô gật đầu đồng ý sẽ ở lại bên anh vài ngày. Cứ nghĩ bản thân sau khi gạt bỏ hết mọi chuyện, chấp nhận ở bên cạnh anh thì loại chuyện kia giữa bọn họ là vô cùng hạnh phúc.

Ai ngờ, chuyện cô không lường trước được chính là biểu tình như muốn ăn tươi nuốt sống của anh đối với cô.

Mấy ngày liền cô đều bị anh nhốt ở trên giường, đến ăn cơm mà cũng có người dâng đến cửa.

Anh cũng không cho cô ra ngoài, chỉ trừ mỗi việc đứng ở ban công ngắm cảnh một lúc.

Có đôi khi anh còn điên cuồng đến mức, muốn cô ở trong phòng tắm đến tận mấy giờ đồng hồ.

Cô hết sức rồi, thật sự hết sức rồi.

Hai chân cô lúc này đang run run, tê dại .

Hạ thể dường như có cảm giác giống như lời anh nói, đã bị đυ.c rỗng mất rồi.

Anh thật sự khiến cô vừa yêu vừa sợ. Khiến cô đôi lúc muốn đến gần, đôi lúc lại muốn tránh xa.

Thật ra cô là sợ có một ngày sẽ bị anh muốn cho đến chết , bị anh hành hạ đến sức cùng lực kiệt mới thôi.

Nhưng nếu chỉ vì chuyện này mà cô không muốn ở bên anh nữa thì cô lại không cam tâm.

Bởi vì chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng anh cùng một người phụ nữ khác ân ân ái ái, thân mật bên nhau là cô liền không chịu nỗi.

Cũng giống như năm đó, vào cái đêm anh cùng với chị gái mình…Lúc đó thâm tâm cô giống như bị nhấn chìm vào địa ngục, bị bóng tối bao trùm, sợ hãi không tìm được lối ra.

Khi đó cô cũng không còn biết phải làm gì, chỉ suy nghĩ đến cảm giác sung sướиɠ hạnh phúc của bọn họ là trái tim cô liền rĩ máu.

Cô đau đớn, tuyệt vọng khép mình trong bóng tối. Cô hận anh đã đối xử với cô như vậy, còn hận cả chính mình vì đã mù quáng mà đi yêu anh.

Rồi cho đến cái hôm cô nhìn thấy anh nắm tay và ôm người phụ nữ giống mình y hệt.

Cô như chết lặng giữa không gian ồn ào náo nhiệt.

Lại một lần nữa anh tàn nhẫn đυ.c khoét trái tim cô.

Nó gào khóc như thể, chỉ cần anh đừng như vậy nữa nó sẽ chấp nhận lại yêu anh.

Và giống như những gì cô mong muốn, anh đúng là vẫn chưa quên được cô.

Anh bắt cô đến nơi này, còn tận tình yêu thương cô như vậy.

Những lời nói đường mật anh rót vào tai cô mỗi lúc một nhiều. Giả như đêm qua, không những anh chỉ nói những lời đáng sợ kia.

Mà anh còn nói…trên đời này cô chính là duy nhất, người Cố Thừa Bạch anh yêu chỉ có mỗi cô.

Cho dù những chuyện đã xảy ra giữa bọn họ sẽ không bao giờ xoá sạch nhưng anh muốn cô tin rằng, chỉ cần cô chấp nhận ở bên anh.

Chuyện gì anh cũng có thể làm được, kể cả khi cô kêu anh nhảy xuống từ độ cao vạn mét, anh cũng không cần suy nghĩ mà liền làm theo.

Tình yêu của anh đối với cô như vậy thì đủ khiến cô cảm động chưa ?

Trong lúc mơ màng, cô còn nghe anh hỏi như vậy.

Nhưng cô không có trả lời mà chỉ tựa đầu vào l*иg ngực anh.

Cô muốn anh hiểu, thật ra anh không cần làm gì cũng đủ khiến cô yêu chết đi được rồi.

Ai cần anh đem mạng sống ra để chứng minh với cô chứ, chỉ cần sau này anh hảo hảo yêu thương cô là được rồi.

Diệp Vũ Thường cúi đầu, mỉm cười suy nghĩ…

Cuối cùng chiếc chuyên cơ của tập đoàn Hoa Lục cũng đáp xuống Paris.

Diệp Vũ Thường kéo va li chậm rãi đi ra khỏi cửa. Lúc này một chiếc xe màu đen từ từ tiến lại. Khi đã đến gần, một người đàn ông Châu Á mặc vét đen lập tức bước ra kính cẩn cúi người mở cửa cho cô.

Còn nói.

“ Mời phu nhân lên xe…”

Phu nhân, anh ta nói bằng tiếng Trung với cô, còn gọi cô như vậy.

Diệp Vũ Thường liền nhíu mày hỏi lại.

“ Là do Thừa Bạch đã sắp xếp sao ?”

Người kia liền gật đầu.

Sau đó cô liền bất giác suy nghĩ, hay là bởi vì anh không tin cô sẽ quay trở về nên mới làm như vậy.

Anh là chu đáo hay là nghi ngờ đây ?

Diệp Vũ Thường thật sự không khỏi suy nghĩ .

Có điều, sau cùng cô vẫn quyết định lên xe. Nói dù sao, cô cũng đã quyết định ở lại bên anh.

Mặc kệ đi, ai kêu cô yêu anh nhiều như vậy làm gì.

Sau này khi quay trở lại, cô nhất định sẽ từ từ xử phạt anh.

Lúc này chiếc xe đã dừng lại trước một khu chung cư cao cấp, đắt đỏ bậc nhất thành phố.

Diệp Vũ Thường bước xuống, còn nói bọn họ cứ về nghỉ ngơi, không cần theo cô nữa.

Sau khi chiếc xe rời đi, cô liền một đường đi vào bên trong, nhấn số tầng trong thang máy, có chút mong chờ.

Rất nhanh, cánh cửa thang máy đã mở ra.

Khi cô mở cửa vào nhà, chuyện khiến cô bất ngờ nhất chính là Oliver cũng đang ở đây.

Cậu ta xoay lại nhìn cô bằng ánh mắt mệt mỏi, giống như đã mấy ngày không ngủ.

Còn có, một đứa trẻ khoảng ba, bốn tuổi đang vô cùng hào hứng chạy thật nhanh về phía cô.

Lập tức bên tai cô đã nghe một giọng nói đáng yêu vang lên.

“ Mẹ…mẹ đã về rồi…Nghị Nghị nhớ mẹ quá…”

Nghe vậy cô liền mỉm cười, lập tức cúi người ôm đứa bé vào lòng . Yêu thương hôn vào một bên chiếc má phúng phính của bé một cái.

Nhỏ nhẹ, yêu thương nói.

“ Nghị Nghị ở nhà có ngoan không ? Có nghe lời dì Anna, ăn uống đầy đủ hay không ?”

Cô dùng Anh ngữ đáp lại, bởi vì Diệp Nghị là sinh ở đây. Tiếng Trung đương nhiên sẽ không hiểu nhiều lắm .

Đứa bé liền gật gật đầu, khuôn mặt đáng yêu còn không ngừng cọ cọ vào mặt cô, biểu tình rất ngoan ngoãn.

Lúc này Oliver đã vui mừng đi lại, trên mặt còn mang theo sự ngạc nhiên pha lẫn lo lắng .

Lập tức hỏi cô.

“ Rose, rốt cuộc mấy ngày qua cô đã đi đâu thế ? Có biết cả tôi và Ryan lo lắng thế nào không ? Đã xảy ra chuyện gì vậy ?”

Oliver không ngừng hỏi cô một loạt câu hỏi, khiến cô chỉ biết cúi đầu, giả vờ nói dối mà thôi.

“ Tôi…tôi xin lỗi, chỉ là tôi tình cờ gặp lại người bạn. Sau đó liền đến nhà bạn ấy chơi vài ngày…”

“ Vậy tại sao không gọi cho tôi và Ryan để nói về chuyện này, cô đã khiến chúng tôi vô cùng lo lắng đấy…”

Nghe vậy Oliver liền thắc mắc hỏi lại, bởi vì theo bản thân được biết, cô bạn Rose này của cậu sẽ không là người như vậy đâu.

Lúc này Diệp Vũ Thường liền chột dạ, bởi vì từ khi bị anh bắt đi, điện thoại của cô cũng không nhìn thấy nữa.

Cho nên đương nhiên cũng không thể gọi được cho bọn họ.

Cô liền chậm rãi đứng dậy, một tay vẫn còn nắm tay đứa bé, cúi đầu nói xin lỗi lần nữa.

Sau đó lại nói.

“ Nhưng sao cậu lại ở đây ? Còn Ryan đang ở đâu ?”

Một lúc thì theo lời Oliver cô mới biết được, bọn họ vì tìm cô không gặp cho nên Oliver đã quyết định quay trở về đây, vừa xử lý công việc vừa chờ đợi .

Còn Ryan thì lưu lại bên đó, ra sức tìm kiếm cô không biết mệt mỏi.

Nghe đến đó, thật sự bản thân cô vô cùng cảm thấy có lỗi .

Nhất là đối với Ryan.

Trong vòng có mấy ngày mà Oliver đã tiều tụy như thế này thì không biết Ryan sẽ còn như thế nào.

Sau đó cô liền mượn điện thoại của Oliver gọi cho Ryan. Khi anh ta bắt máy, điều đầu tiên anh ta nói chính là hỏi cô có sao không ?

Cô liền lắc đầu, còn vô cùng chân thành xin lỗi vì đã khiến anh ta lo lắng như vậy.

Nói được một lúc, cuối cùng Ryan liền nói sẽ lập tức bay sang Paris để gặp cô.

Diệp Vũ Thường đồng ý, bởi vì dù sao người đàn ông này cũng là bạn tốt, còn lo lắng cho cô đến mức như vậy.

Sau đó cô hỏi Oliver người trông trẻ của mình đâu thì mới được biết buổi tối anh sẽ đến đây, giúp cô ấy trông Nghị Nghị.

Bởi vì dù sao người ta cũng cần có thời gian bên gia đình và phải nghỉ ngơi.

Nghe vậy cô liền thở phào một cái.

Bởi vì trước khi đi, cô chỉ nhờ Anna trông Nghị Nghị khoảng chừng hai ngày.

Ai ngờ lại kéo dài như vậy, còn khiến cô lo lắng chết đi được.

May là đã có Oliver đến đây .

Thật sự cô rất biết ơn người bạn này.

Diệp Nghị lúc này đang ôm lấy một bên chân cô, ngước mặt nhìn cô, vô cùng đáng yêu nói.

“ Mẹ, mẹ bế Nghị Nghị đi…”

Sau đó còn chu ra cái môi nhỏ nhắn, khuôn mặt không khác gì cái người đàn ông kia, giống nhau như đúc.

Bất giác cô liền mỉm cười hạnh phúc, lập tức ngồi xuống bên cạnh, cũng không có bế lên ngay mà chỉ hỏi.

“ Nghị Nghị, mẹ hỏi con chuyện này có được không ?”

Diệp Nghị nghe vậy thì liền gật đầu, còn ngoan ngoãn tựa đầu vào vai cô, im lặng nghe cô nói.

Diệp Vũ Thường lúc này có chút do dự, hồi lâu mới khẽ mở miệng .

“ Nghị Nghị có muốn gặp ba hay không ?”

Câu hỏi này lập tức khiến Oliver đứng bên cạnh không khỏi ngạc nhiên. Bởi vì cậu chưa bao giờ nghe Rose nhắt tới người đàn ông này.

Bây giờ lại hỏi như vậy, chẳng phải sẽ khiến cho Ryan đau lòng hay sao ?

Nhưng Oliver chỉ đứng bên cạnh lắng nghe, không có lên tiếng. Cậu biết chuyện này không liên quan đến cậu, hạnh lúc của Rose là do tự cô ấy giữ lấy.

Thế nhưng, câu trả lời của Diệp Nghị lại khiến cả cô và Oliver đều bất động mất mấy giây .

Bởi vì câu nói này thật sự vô cùng hồn nhiên và đáng yêu rồi.

Cậu bé nhìn về Oliver, liền nói.

“ Mẹ, không phải đây là ba sao ?”

Sau đó chính là Oliver liền ho lên mấy tiếng. Khuôn mặt lập tức ửng đỏ, ngại ngùng nhìn mẹ con cô.

Làm ơn đi, chắc cả đời này cậu cũng không có được phúc phần đó đâu.

Đã nói bao nhiêu lần với bé, phải gọi là dì Oliver. Sao bây giờ lại nhận là ba thế này ?

Oliver vô cùng ảo não suy nghĩ.

Nhận lại chính là nụ cười vô cùng dịu dàng của cô dành cho con trai.

Nếu đã vậy, cô sẽ tự quyết định, cho Diệp Nghị gặp lại ba.

Bởi vì dù sao, cô cũng sẽ quay về bên anh. Đến lúc đó, Diệp Nghị và anh cũng sẽ gặp nhau. Chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Thật ra năm đó cô chỉ nói vậy để anh từ bỏ , bởi vì lúc đó cô chỉ một lòng muốn rời xa anh.

Cô muốn anh phải hối hận về những gì đã gây ra, còn muốn bọn họ cứ như vậy chấm hết.

Sau đó cô mang theo đứa bé vẫn còn trong bụng mà rời đi.

Sang nơi này, sinh ra Diệp Nghị.

Ai ngờ, đến hiện tại khi gặp lại anh. Cô lại không thể kìm nén được tình yêu trong trái tim mình.

Cô không thể dối lòng, cho dù đã trải qua bốn năm xa cách, người cô yêu duy nhất vẫn chính là anh…



Mới đó mà đã năm ngày trôi qua, sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ. Nhất là quần áo và những món đồ chơi yêu thích của con trai.

Diệp Vũ Thường mỉm cười hạnh phúc nhìn lấy Diệp Nghị đang ngồi bên cạnh.

Thật không ngờ cuối cùng ngày này cũng đến, anh và con trai sẽ gặp lại nhau.

Không biết cảm giác khi anh gặp Diệp Nghị sẽ thế nào nhỉ ?

Anh có giận cô vì năm đó đã nói dối anh không ?

Hay anh sẽ dễ dàng tha thứ cho cô, cùng hai mẹ con cô, ba người cùng nhau sống những ngày hạnh phúc.

Suy nghĩ đó bất giác khiến cô mỉm cười, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn một chút tức giận của anh lại khiến cô trở nên chờ mong vô cùng.

Lần này, sau khi quay về cô nhất định sẽ không rời xa anh nữa.

Diệp Vũ Thường âm thầm suy nghĩ.

Ai ngờ, khi cô còn chưa kịp cùng con trai quay về bên anh thì đã có một người không thể ngờ tới đến tìm cô.

Mà người đó lại còn mang theo một biểu cảm vô cùng chân thành, tha thiết cầu xin cô .

Người đó chính là Hạ Vũ Thần, bạn gái hiện tại của anh.

Cô và Hạ Vũ Thần ngồi đối mặt trên một chiếc bàn ngoài trời gần trung tâm thương mại.

Hôm qua cô ấy đến tìm cô nhưng bởi vì trời đã tối nên bọn họ hẹn hôm nay sẽ gặp nhau ở đây.

Lúc này Hạ Vũ Thần đang nhìn cô bằng một ánh mắt buồn bã, hồi lâu cô ấy chính là người mở lời trước.

“ Diệp tiểu thư, thật xin lỗi vì tôi đã đường đột tìm đến thế này…”

Diệp Vũ Thường lẳng lặng lắng nghe lời nói của Hạ Vũ Thần.

Trong lòng cô hiện tại chỉ có chút ngạc nhiên, hoàn toàn không mang theo tâm trạng gì khác.

Nếu cô gái này đã tìm đến đây, có nghĩa là cô ấy có chuyện muốn nói với cô nhưng là chuyện gì thì hiện tại cô vẫn chưa đoán ra được.

“ Không có gì đâu, có chuyện gì mời Hạ tiểu thư cứ nói…không cần ngại…”

Lúc này cô đã nhìn thẳng vào đôi mắt Hạ Vũ Thần, bình tĩnh nói lại.

Hạ Vũ Thần rõ ràng không khỏi ngại ngùng nhìn cô, do dự một lúc cuối cùng cũng mở miệng.

“ Thật ra mấy ngày qua tôi đã cho người điều tra chuyện của cô và Thừa Bạch…”

Câu nói này của Hạ Vũ Thần lập tức khiến cô nhíu mày nhưng cô vẫn giữ im lặng, lắng nghe những lời nói tiếp theo của Hạ Vũ Thần .

“ Tôi còn biết chuyện của cô và anh ấy…hai người đã từng trải qua một khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau…”

Hạnh phúc à ?

Diệp Vũ Thường hơi suy nghĩ về loại từ ngữ này.

Cô và anh đã từng hạnh phúc sao ?

Nhưng cô cũng không có nói gì, chỉ là tiếp tục lắng nghe.

Sau đó Hạ Vũ Thần lại nói tiếp.

“ Nhưng bây giờ cô đã quay lại, tôi biết sớm muộn gì Thừa Bạch cũng sẽ quay về bên cô…”

“ Cho nên…”

Diệp Vũ Thường lúc này mới chậm rãi hỏi lại, tuy khuôn mặt vẫn còn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã không khỏi hồi hộp .

Lúc này Hạ Vũ Thần chợt đưa tay xuống bụng, còn cẩn thận chạm vào, giống như bên trong đang có thứ gì đó rất quan trọng .

Bất giác, trái tim cô đập nhanh không ngừng. Bởi vì cô đã từng trải qua cảm giác này, cho nên cô hiểu rõ tâm trạng của Hạ Vũ Thần lúc này .

Hồi lâu, bên tai cô mới nghe thấy giọng nói mềm mại của Hạ Vũ Thần vang lên.

Đồng thời cũng xé nát trái tim cô ra từng mảnh.

“ Tôi đã mang thai với Thừa Bạch…”

Khi Hạ Vũ Thần chậm rãi nói ra câu này, cảm giác hiện tại của cô chính là hai chữ ‘ đau lòng’.

Cơ thể Diệp Vũ Thường khẽ run run từng chập, hơi thở cũng dần trở nên yếu đuối.

Vào giờ phút này, trước mắt cô là khoảng không mù mịt.

Hạ Vũ Thần đang ngồi trước mặt mà dường như cô cũng không nhìn thấy rõ.

Nhưng rất nhanh cô đã kìm lại cảm xúc, lập tức đứng dậy, trước khi rời khỏi còn nói một câu.

“ Chuyện của hai người không liên quan đến tôi…”

Nói rồi, cô liền xoay người bước đi.

Hai hàng nước mắt chảy dài.

Vào giờ phút này cô thật sự đã chịu thua cái cảm giác đau đớn đang dâng trào trong lòng, không thể tiếp tục gắng gượng được nữa.

Cứ thế vô hồn bước đi.

Nhưng khi cô còn chưa đi được quá xa, ở phía sau giọng nói của Hạ Vũ Thần lại vang lên lần nữa.

Mà lần này lại có mấy phần cầu xin cô.

“ Diệp tiểu thư, cô có thể đừng quay lại với anh ấy được không ? Bởi vì dù sao, đứa bé này cũng không thể không có cha…”

Diệp Vũ Thường khẽ nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt nóng hổi lập tức rơi xuống, chảy dài trên gò má cô.

Hạ Vũ Thần nói đứa bé trong bụng cô ta không thể không có cha, vậy còn Nghị Nghị của cô phải tính như thế nào.

Không phải cô đã quyết định sẽ cùng Nghị Nghị quay về bên anh hay sao ?

Tại sao bây giờ khi nghe Hạ Vũ Thần nói vậy, trong lòng cô lại dao động, đau xót không ngừng thế này .

Rốt cuộc thì cô phải làm gì bây giờ đây ?

Quay về hay chấp nhận từ bỏ.

Nếu cô quay về thì cô gái này và đứa bé trong bụng cô ta phải làm sao ?

Còn từ bỏ…từ bỏ…

Hai từ này cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi.

Cho đến khi cô đã đi khỏi nơi đó thật xa, về đến nhà, ngồi trên giường, vào phòng tắm…

Hai từ đó cứ mãi ám ảnh tâm trí cô.

Lại còn có thêm câu nói của Hạ Vũ Thần…

‘ Cô có thể đừng quay về với anh ấy được không…?’