Chương 8 : Rốt cuộc là em đã làm gì mà lại khiến tôi mê muội em như vậy ?

Cuối tuần, Diệp gia có tổ chức một buổi dạ tiệc. Chính là để chúc mừng Diệp Vũ Tình du học trở về.

Khách mời đã có mặt đông đủ, kể cả anh.

Diệp Vũ Tình nhìn mình và em gái trong gương, có chút hài lòng mỉm cười.

“ Tiểu Thường, em thấy thế nào ? Bộ váy này chị chọn cho em quả thật là vô cùng phù hợp đúng không…?”

Diệp Vũ Thường gật đầu nhưng ánh lại chỉ nhìn về chị gái. Cô có chút do dự, hồi lâu mới mở miệng.

“ Chị Vũ Tình, thật ra em có chuyện này muốn nói với chị…”

Nghe cô nói vậy, Diệp Vũ Tình liền mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên rạng rỡ.

“ Có chuyện gì mà lại khiến Tiểu Thường của chúng ta lại đắn đo như vậy nhỉ ? Em cứ nói ra đi, chị nghe đây…”

Giọng nói Diệp Vũ Tình vô cùng vui vẻ vang lên. Lúc này cô khẽ hít vào một hơi thật sâu, sau khi lấy chút dũng khí mới dám mở miệng .

“ Người đàn ông đó…ý em là Cố tiên sinh…Chị rất thích anh ta sao ?”

Nghe em gái đột nhiên hỏi vậy, đương nhiên Diệp Vũ Tình không khỏi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã mỉm cười đáp lại .

“ Ừm, chị rất thích anh ấy. Còn vô cùng thích nữa…Em có biết không Tiểu Thường, anh ấy chính là mẫu đàn ông lý tưởng mà chị luôn tìm kiếm bấy lâu nay đó…”

Sau khi nghe Diệp Vũ Tình nói ra câu nói ấy, trái tim cô chợt đập nhanh một nhịp. Cô nhìn chị mình nhưng lại không thể nói thêm câu nào nữa.

Cô rất muốn nói cho chị cô biết thật ra anh ta không tốt đẹp như những gì chị nghĩ đâu. Còn có, anh ta chỉ tiếp cận chị chỉ vì muốn trả thù cô mà thôi…

Nhưng khi nhìn đến gương mặt hạnh phúc cùng ánh mắt tràn ngập ý cười của Diệp Vũ Tình, lòng cô chợt thắt lại, những lời định nói ra cũng bất chợt không thể thốt lên được.

Cô gật đầu, lúc này chỉ biết giả vờ mỉm cười .

“ Nhưng tại sao Tiểu Thường lại đột nhiên hỏi chị như thế ? Có chuyện gì hả em ?”

Lúc này Diệp Vũ Tình khẽ hỏi lại cô, Diệp Vũ Thường nghe vậy thì liền mất đi vẻ tự nhiên nhưng rất nhanh đã bình tĩnh cúi đầu đáp lại .

“ Không có gì đâu ạ, chỉ là em thấy từ trước đến giờ chưa từng thấy chị kết giao với ai. Cho nên có chút bất ngờ, hỏi vậy mà thôi…”

Nghe vậy Diệp Vũ Tình khẽ gật gật đầu, giống như đã hiểu. Vui vẻ mỉm cười nói.

“ À…thì ra là vậy ! Tiểu Thường thật là đáng yêu nha !”

Nói rồi Diệp Vũ Tình liền chạm vào gương mặt em gái, nhẹ véo yêu một cái. Liền dẫn đến ý cười trên gương mặt hai chị em.

Một lúc sau, khi chị gái đã rời khỏi. Diệp Vũ Thường đứng đó với bộ dáng đầy tuyệt vọng.

Cô mặc trên người bộ váy màu hồng nhạt, dài qua đầu gối một chút, lộ ra cặp chân thon gọn trắng nõn.

Cổ áo hình vuông bao trọn lấy khuôn ngực đầy đặn, còn có thiết kế ren ở phần tay áo, nhìn vào thật sự rất đẹp mắt.

Diệp Vũ Thường nhìn mình trong gương, đến cả gương mặt mình mà dường như cô cũng không nhận ra.

Cô khác rồi, vẻ mặt thẩn thờ này đâu phải là cô. Từ ngày hôm đó, cô bỗng trở nên lạnh nhạt.

Cô giận người đàn ông đó đã dùng chị gái để uy hϊếp cô. Còn giận bản thân vì sao đến giờ vẫn cứ mãi dây dưa với anh ta như vậy.

Nhưng suy đi nghĩ lại thì cũng phải thôi, ai bảo cô lại yếu mềm như vậy chứ.

Diệp Vũ Thường à, rốt cuộc mày phải làm thế nào thì mới có thể thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn này đây ?

Cô âm thầm tự hỏi bản thân…



Lúc này, khi Diệp Vũ Thường đang chậm rãi đi xuống cầu thang, bên dưới mọi người đã có mặt đông đủ.

Cô khẽ hít vào một hơi, từ ngày hôm đó cô và anh ta chưa từng gặp lại. Thật ra cũng không phải lâu quá, chỉ mới mấy ngày mà thôi, thế nhưng cô còn tưởng đã rất lâu rồi chứ.

Lâu đến mức cô cũng sắp quên đi gương mặt tà ác của anh ta luôn rồi.

Khi cô bước xuống, những người có mặt đều xoay lại nhìn cô.

Diệp Vũ Thường có chút ngại ngùng, rất nhanh cô liền khẽ cúi đầu, chậm rãi đi đến bên cạnh mẹ mình đang đứng gần đó cùng chị gái.

Cố Thừa Bạch đang đứng cạnh cha cô, khi cô đi ngang anh cũng không liếc nhìn một cái. Toàn thân anh lúc này đã bao trùm một cỗ lạnh lẽo, khiến người khác cũng phải rùng mình.

Lúc nãy anh đã uống rất nhiều rượu, đầu óc anh bây giờ có chút mệt mỏi nhưng trên tay vẫn đang cầm ly rượu. Từ từ trút vào cổ họng, giống như trút hết tất cả giày vò của mấy ngày qua.

Khi anh liếc nhìn qua cô, khuôn mặt cô lạnh nhạt, đến cả ánh mắt cũng không muốn nhìn anh một cái.

Cố Thừa Bạch lập tức đi lại, anh đi thẳng về phía cô. Có điều khi đã đến gần anh lại đưa tay về phía chị gái cô, ánh mắt thâm tình giả tạo kia đúng là khiến cô không khỏi tức giận.

Diệp Vũ Thường mím môi, lẳng lặng đứng đó nhìn anh dắt tay chị gái cô bước ra sàn nhảy.

Mọi người xung quanh ai cũng dõi mắt nhìn theo, bọn họ giống như công chúa cùng hoàng tử, thật sự rất xứng đôi.

Đêm nay, người lộng lẫy nhất có lẽ chính là chị gái cô. Diệp Vũ Tình mặc trên người bộ váy dạ tiệc màu đỏ, vai áo trễ xuống, lộ ra bờ vai mịn màng trắng nõn, thân váy bó sát tạo ra những đường cong mỹ mãn.

Xuống một chút, chân váy còn có thiết kế xẻ cao, lộ ra cặp chân thon dài trắng trẻo.

Nhìn qua bây giờ, Diệp Vũ Tình chính là nữ chủ với vẻ ngoài quyến rũ cùng kiêu sa lộng lẫy.

Khi bàn tay anh chạm vào bên eo Diệp Vũ Tình, còn cố ý siết chặt một chút. Anh đưa mắt nhìn về phía cô, bọn họ lặng lẽ nhìn nhau.

Diệp Vũ Thường trong lòng rối rắm, không phải đây là kết quả mà cô muốn nhìn thấy hay sao ?

Cô biết sau ngày hôm đó nhất định anh ta sẽ bất chấp hơn nữa để làm ra những chuyện khiến cô đau khổ.

Có điều, khi tận mắt chứng kiến anh ta và chị gái cô thân mật thế này, trái tim cô đột nhiên thắt lại, có cảm giác hơi đau, giống như đang rỉ máu.

Bọn họ đứng nhảy dưới anh đèn pha lê tuyệt đẹp, còn cô chỉ đứng đó trong bộ dáng vô cùng đáng thương.

Bản nhạc du dương gần đi vào kết thúc. Khi Cố Thừa Bạch cúi đầu, cũng là lúc mọi người đều trố mắt nhìn theo.

Trái tim cô chợt đập nhanh một nhịp, hơi thở cũng dường như đọng lại .

Khi đôi môi bọn họ chạm nhau, hai bàn tay cô liền bất giác nắm lại. Sống mũi cô có cảm giác cay xoè, cô biết cảnh tượng này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra .

Có điều, phải đứng đây chứng kiến thế này thì cô chưa từng nghĩ tới.

Anh ta và chị gái cô…bọn họ khiến cô đau khổ quá.

Khẽ đưa mắt nhìn về hướng khác, cô chấp nhận rồi, chấp nhận sẽ chịu mọi tổn thương. Anh ta muốn đem lại cho cô bao nhiêu thì cô liền nhận lấy.

Chị cô thích anh ta như vậy, nếu để chị ấy biết hết mọi chuyện. Chắc chắn sẽ còn đau khổ hơn cô nhiều. Thôi thì cứ để cô một mình chịu hết, cho dù biết trước kết quả là không hề tốt đẹp.

Khi Cố Thừa Bạch rời khỏi đôi môi kia, đầu óc anh chợt trở nên choáng váng.

Diệp Vũ Tình lập tức đỡ lấy anh, khuôn mặt đã đỏ bừng.

“ Thừa Bạch, anh say rồi. Để em dìu anh lên phòng nghỉ ngơi nhé…”

Cố Thừa Bạch lắc đầu, liền lạnh nhạt đáp lại :

“ Không cần đâu, em đưa tôi về là được…”

Sau khi bọn họ cùng rời đi. Diệp Vũ Thường đứng đó, không biết bản thân nên làm gì tiếp theo…

Từng nụ hôn vụn vặt được rãi xuống l*иg ngực rắc chắc, bàn tay Diệp Vũ Tình đang lần mò mở ra từng chiếc cúc áo trên người anh.

Sau khi dìu anh vào phòng, Diệp Vũ Tình liền nằm đè lên người anh . Lúc nãy khi anh đột ngột hôn mình, Diệp Vũ Tình đã thầm nghĩ, đêm nay bọn họ chính là sẽ như vậy.

Anh là mẫu đàn ông mà Diệp Vũ Tình cô hằng mơ ước, vừa đẹp trai vừa tài giỏi như vậy, cho dù có thế nào cũng nhất định phải giữ lấy.

Còn có, đối với anh trong lòng Diệp Vũ Tình vô cùng yêu thích, trước nay chưa từng có.

Anh có lúc lạnh nhạt, có lúc lại ân cần. Cảm giác ở bên anh thật sự rất khác biệt.

Lúc này Diệp Vũ Tình đã dùng tay mở toang chiếc sơ mi anh đang mặc trên người. Đầu óc Cố Thừa Bạch có cảm giác đau buốt, giống như bị con gì cắn xé, chỉ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Anh biết Diệp Vũ Tình đang làm gì trên người mình, chỉ là anh không muốn ngăn cản.

Ý thức anh là một trận mù mịt, tâm trí anh thì lại bị trôi dạt về nơi nào…

Cứ lơ lửng như người vừa tỉnh giấc, không biết phải làm gì tiếp theo…

Diệp Vũ Thường lặng lẽ ngồi đó, trên chiếc giường lạnh lẽo, cô dõi mắt nhìn về phía ánh đèn ngoài ban công.

Trái tim cô có cảm giác đau nhói, lần đầu tiên trong cuộc đời cô biết đến hai chữ ‘ hối hận’ là như thế nào .

Lúc nãy khi nhìn chị gái dìu anh rời khỏi, cô đã nghĩ đến cảnh tượng bọn họ thân mật bên nhau.

Chị gái cô và anh trần trụi trên chiếc giường rộng lớn, bọn họ còn ôm nhau thật chặt. Giống như trước kia cô và anh đã từng làm với nhau.

Cảm giác đó thật sự không dễ chịu chút nào, nó đang đυ.c khoét trái tim cô thành từng lỗ nhỏ. Sau đó sẽ chất đầy những thương tổn mà anh đã đem đến cho cô.

Cô biết ngày hôm đó những lời cô nói với anh sẽ mang lại kết cục này nhưng khi đối mặt thì cô lại trở thành một người yếu đuối, hoàn toàn không có can đảm.

Diệp Vũ Thường lặng lẽ lấy tay lau đi nước mắt, cô khóc rồi. Bọn họ đang hạnh phúc, cho nên chắc chắn không nhìn thấy được đâu…

Cố Thừa Bạch dùng tay đẩy thân thể trên người mình ra, hành động này của anh quá đột ngột khiến Diệp Vũ Tình không khỏi ngại ngùng khó hiểu .

Anh chậm rãi chống một tay ngồi dậy, hai ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi lên tiếng.

“ Đêm nay em hãy ngủ lại đây đi, đột nhiên tôi chợt nhớ còn có việc quan trọng cần phải giải quyết…Tôi xin lỗi…”

Nói rồi anh liền lạnh nhạt đứng dậy, xoay người rời đi.

Diệp Vũ Tình lúc này chỉ có thể ngơ ngác ngồi đó, còn chưa thật sự hiểu chuyện gì xảy ra. Cho đến khi cánh cửa bị đóng lại thì tâm trí mới dần trở nên tỉnh táo.

Lặng lẽ ngồi trên giường, Diệp Vũ Tình chợt cảm thấy bản thân vừa làm ra chuyện mất mặt nhất từ trước đến nay.

Khẽ cúi đầu hối hận, đáng lẽ bản thân cô không nên quá nóng vội như vậy. Còn lo sợ không biết anh sẽ suy nghĩ về mình ra sao ?

Cố Thừa Bạch mở cửa đi vào thư phòng. Bên trong lạnh lẽo, không chút ánh sáng.

Anh không thích bật đèn, nhất là những lúc tâm trạng anh thế này .

Căn phòng u ám đến đáng sợ, giống như tâm trạng của anh bây giờ vậy.

Cứ nghĩ sẽ bản thân sẽ dễ dàng khiến cô đau khổ, ai ngờ người đau khổ lại chính là anh.

Lúc nãy khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của cô trong căn phòng ấy, anh đột nhiên có một ý nghĩ mơ hồ. Đó chính là đêm nay sẽ cùng chị gái cô nảy sinh quan hệ.

Khi anh ôm chị gái cô vào lòng, còn hôn vào đôi môi cô ấy. Trái tim anh thật sự rất lạc lõng.

Anh muốn làm tổn thương cô nhưng nói thế nào cũng làm không được.

Rồi khi anh đang cố gắng tìm cách chấp nhận cái thân thể mềm mại đang dính chặt trên người mình thì gương mặt cô lại hiện về trong tâm trí. Khiến anh muốn quên mà quên không được…

Anh biết mình đã yêu cô quá sâu đậm, đến nổi ngoài cô ra anh không thể nào nổi lên hứng thú với người con gái khác.

Diệp Vũ Thường, rốt cuộc là em đã làm gì mà lại khiến tôi mê muội em như vậy ?

Có phải chỉ cần trối buộc em bên tôi cả đời thì sẽ tìm được câu trả lời hay không ?

Cố Thừa Bạch ngửa đầu, tựa lưng vào thành ghế.

Đêm nay, anh lại không thể ngủ được nữa rồi…



Buổi sáng, bầu trời có chút âm u.

Khi mọi người còn chưa thức dậy thì cô đã mở cửa bước ra ngoài.

Cô mặc chiếc váy dài màu tím nhạt, đi chân trần trên mặt đất, có chút lạnh lẽo, cũng có chút xót xa.

Cô đi một đường ra sân vườn nhà họ Diệp, bốn bề vô cùng tĩnh lặng.

Diệp Vũ Thường đứng trong khu vườn hoa hồng màu vàng nhạt, cô khẽ đưa mắt nhìn, cảm nhận chúng thật đẹp biết bao.

Cố đứng ở đó rất lâu, lâu đến nổi dường như bàn chân cô không còn cảm thấy hơi lạnh từ mặt đất. Khi cô ngẩng đầu, một chiếc xe quen thuộc đã chạy vào cánh cổng .

Không lâu sau đó cô thấy chị mình và anh ta đi lại, dường như cả hai đang mỉm cười hạnh phúc thì phải.

Cô lặng lẽ cúi đầu, giấu đi tâm trạng của bản thân.

Chị gái đưa mắt nhìn đến cô, lúc nãy khi Diệp Vũ Tình vừa tỉnh dậy, anh nói sẽ đưa cô về. Bởi vì anh còn có một cuộc họp rất quan trọng vào sáng nay.

Sau đó khi chiếc xe dừng lại, Diệp Vũ Tình liền nhìn thấy em gái mình đang đứng trong vườn hoa mà em ấy yêu thích nhất .

Bọn họ chậm rãi đi tới, Diệp Vũ Tình lúc này mới phát hiện em gái cô đang đi chân trần trên mặt đất.

Cố Thừa Bạch đương nhiên là cũng nhìn ra điều này, anh lập tức nhíu mày nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, không nói lời nào .

“ Tiểu Thường, em sao vậy ? Sao lại đi chân trần thế này, buổi sáng rất lạnh em có biết không ?”

Diệp Vũ Tình lúc này vô cùng lo lắng cho em gái, liền lên tiếng nhắc nhở .

Diệp Vũ Thường ánh mắt mơ hồ, cô không nhìn bọn họ, chỉ chậm rãi gật đầu.

“ Em biết rồi ạ ! Em chỉ đứng đây một chút nữa thôi, chị đừng lo lắng…”

Nói rồi cô liền quay sang hướng khác, cụp mắt nhìn đến những bông hoa trước mặt.

Cố Thừa Bạch nhìn thấy cô như vậy, trong lòng chợt nổi lên một cảm giác vô cùng khó chịu.

Anh âm thầm quan sát cô, từ lúc nãy đến giờ ánh mắt chưa từng rời khỏi cô một giây một phút .

“ Vậy em chỉ được đứng thêm một lúc thôi đấy, cẩn thận bị cảm lạnh có biết không ?”

Lúc này Diệp Vũ Tình lại nói thêm lần nữa, nhận lại chính là cái gật đầu từ cô.

Sau khi chị cô và anh ta rời khỏi, nơi này lại quay về trạng thái tĩnh lặng như lúc ban đầu. Giống như cả thế giới này chỉ còn mỗi mình cô vậy.

Cảm giác này thật tẻ nhạt và buồn bã biết bao…

Diệp Vũ Thường đứng đó, cảm nhận nỗi đau từ l*иg ngực dâng trào. Anh ta đã làm điều mà anh ta muốn, vậy còn cô, còn cô thì thế nào ?

Cố Thừa Bạch lịch thiệp ngồi xuống, sau khi vào nhà anh liền chào hỏi Diệp Kính Hoài và Bạch Ngọc Hoa một tiếng.

Lúc nãy khi cùng Diệp Vũ Tình xoay người rời đi, trong đầu anh chợt hiện lên câu nói lúc trước của cô .

Đó chính là sẽ khiến anh hối hận cả cuộc đời này.

Lúc đó đột nhiên trong thâm tâm bỗng hiện lên sợ hãi. Có khi nào đây chính là bước đầu chứng minh cho câu nói ấy của cô hay không ?

“ Mẹ, lúc nãy bọn con có nhìn thấy Tiểu Thường một mình đứng trong vườn hoa. Bên ngoài lạnh như vậy, mẹ mau cho người gọi em ấy vào đi ạ…”

Lúc này Diệp Vũ Tình đã ở một bên mở miệng. Cả Diệp Kính Hoài và Bạch Ngọc Hoa nghe vậy thì không khỏi ngạc nhiên .

Bạch Ngọc Hoa lập tức nói :

“ Tiểu Thường ra ngoài vào lúc nào ? Sao cả ta và cha con đều không hay biết nhỉ…”

Sau đó, bà liền bảo thím Từ ra ngoài gọi cô quay vào. Có điều khi thím Từ quay lại, sắc mặt đã trở nên trắng bệch, vẻ mặt hoảng loạn, cuống quýt nói :

“ Tiên sinh, phu nhân…Vũ Thường tiểu thư bị ngất xỉu bên ngoài, mọi người mau ra xem đi ạ…”

Giọng thím Từ vô cùng gấp gáp nói ra.

Cố Thừa Bạch chính là người đầu tiên đứng dậy, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Vẻ mặt anh lúc này không giấu được sự lo lắng, gấp đến độ rất nhanh đã chạy đến ôm cô vào lòng.

Thân thể cô lạnh toát, gương mặt thì trắng bệch. Cô điên rồi sao ? Lại dùng cách này đi trả thù anh.

Cố Thừa Bạch ôm cô vào phòng, đặt cô nằm lên giường . Sau khi Diệp Kính Hoài gấp gáp gọi cho bác sĩ Dương đến, Bạch Ngọc Hoa cùng Diệp Vũ Tình mới có thể thở phào một cái.

Anh đang cùng bọn họ ngồi dưới phòng khách chờ đợi. Không lâu sau đó bác sĩ Dương bước xuống, vẻ mặt bình tĩnh .

Sau đó mới chậm rãi nói ra.

“ Chỉ là vừa mới mang thai, sức khỏe bị suy nhược, cần phải tẩm bổ thêm…Mọi người đừng lo lắng quá…”

Sau câu nói ấy chính là những ánh mắt và khuôn mặt không tin vào những gì mình nghe thấy.

Cố Thừa Bạch ở một bên như chết lặng. Cảm giác giống như một tiếng nổ lớn trong đầu, hao hao như tiếng sấm sét giữa cơn giông bão…

Vô cùng đáng sợ và đang bất ngờ kéo tới…