Chương 2

Kể từ lần đầu tiên bộc lộ du͙© vọиɠ, Chỉ Qua liền có chút mê mẩn với kɧoáı ©ảʍ tê dại và ngứa ngáy này. Nhưng cậu vẫn nhớ kỹ lời ba ba nói, trừ khi thật sự rất cần thiết, cậu không được đắm chìm vào trong vòng xoáy của du͙© vọиɠ, ngày tháng cứ như vậy trôi qua, Chỉ Qua một tháng hoặc mười ngày nửa tháng mới phóng thích một lần, du͙© vọиɠ cũng chưa bao giờ mất kiểm soát quá, bí mật thân thể cứ như vậy được Chỉ Qua bảo vệ rất tốt. Thời gian trôi nhanh, Chỉ Qua đã bước vào học kỳ thứ hai. Cậu là một chàng trai lạnh lùng và trầm tính, có vẻ ngoài thanh tú và ưa nhìn, cao 1m76. Không ít cô gái phải lòng cậu cũng trải dài thành một sân bóng, có một số cô gái táo bạo còn trực tiếp gặp mặt đưa thư tình cho cậu, nhưng cậu luôn mỉm cười thuyết phục chăm chỉ học tập mà từ chối thư tình người ta.

Trên thực tế, ai có thể dũng cảm chịu đựng cậu sau khi biết được bí mật này? Chỉ e là không! Nghĩ vậy Chỉ Qua trong lòng không khỏi có chút chua xót.

Học kỳ này có một vị học sinh chuyển trường đến lớp của Chỉ Qua, cậu bạn ấy cao ít nhất phải 1m85! Thân cao chân dài, không chỉ đẹp trai mà còn có tính cách vui vẻ. Chỉ Qua cảm thấy nhà cậu bạn ấy nhất định rất có tiền, bằng không khi vừa mới chuyển đến lớp bọn họ, liền mời các bạn đi ăn uống, chinh phục được không ít fan nữ cùng vài cái chân chó.

Học kỳ sau là năm thứ ba trung học, việc học càng ngày càng nặng, Chỉ Qua không tiếp xúc nhiều với học sinh chuyển trường kia, cũng không có nhiều thời gian rảnh để quan tâm đến bất cứ ai. Chỉ Qua chỉ muốn học tập chăm chỉ, để sau này có tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi thì mới có thể tìm công việc tốt. Chỉ có đi làm có thể nuôi sống bản thân mới không khiến ba ba lo lắng, Chỉ Qua rất thực tế.

Hôm nay là thứ sáu, Chỉ Qua mơ hồ cảm thấy hôm nay mình không thể khống chế được ham muốn của mình nữa, hơn nữa trước giờ tan học còn có một tiết tự học, Chỉ Qua nhịn không nổi nữa, muốn nhanh chóng về nhà trút ra du͙© vọиɠ.

Xin giáo viên nghỉ, liền cõng cặp sách đi về phía cổng trường, khi đi ngang qua sân tập, một quả bóng rổ bay về phía Chỉ Qua, cậu hoảng sợ thời gian dường như bị đóng băng cảm thấy bản thân không thể cử động khi quả bóng sắp bay đến trước mặt. Bên cạnh liền vươn ra một bàn tay to đem Chỉ Qua kéo thật mạnh lập tức rơi vào một cái ôm rộng rãi và dễ chịu.

"Bóng sắp đập vào mặt cậu, sao lại không biết tránh đi, đứng ngơ ngác ở đó, có phải dọa cậu sợ không. "

Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm ấm dễ chịu, Chỉ Qua mới phản ứng lại lập tức lui về phía sau rời khỏi vòng tay của người này, ngẩng đầu lên nhìn, mới nhận ra đây không phải học sinh chuyển trường sao? Tên là gì nhỉ, Chỉ Qua ngơ ngác nghĩ. Nhìn thấy khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của Chỉ Qua, Khúc Tương Võ nở nụ cười, sao lại có người đáng yêu ngốc nghếch như vậy chứ?

"Chỉ Qua, tớ tên Khúc Tương Võ. "

"A! Ồ! Xin lỗi, mình, mình. "

"Không sao đâu, lần sau đi đường phải chú ý đừng khiến bản thân gặp nguy hiểm, nếu không sẽ bị thương. "

"A, được! " Lần đầu tiên được người khác ngoài ba ba quan tâm, trong lòng Chỉ Qua vừa căng thẳng lại vừa ngọt ngào.

"Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều. "Chỉ Qua cúi chào Khúc Tương Vũ, sau đó xách cặp chạy về phía cổng trường.

"Sao có thể có một bạn học dễ thương như vậy? "Khúc Tương Võ cười cười nói.

Trưa hôm đó về đến nhà, ba ba để lại tờ giấy nhắn rằng tối nay phải tăng ca không thể nấu bữa tối cho cậu, Chỉ Qua đơn giản nấu một bát mì ăn xong liền vội vàng vào phòng tắm rửa, nằm xuống giường, hưng phấn lấy dụng cụ thủ da^ʍ đã tiệt trùng ra để tự an ủi, sau khi xuất tinh liên tục, du͙© vọиɠ của Chỉ Qua mới được giảm bớt. Cậu mơ màng ngủ quên, trong mộng có một học sinh chuyển trường tên Khúc Tương Võ đè cậu dưới thân hắn, dùng côn ŧᏂịŧ thô cứng hung ác va chạm vào hoa huyệt của cậu, mãnh liệt lần lượt đâm vào rút ra hoa huyệt, bên trong huyệt nhỏ chảy ra rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ, làm cậu cho đến khi khóc kêu liên tục, cuối cùng còn bắn thật sâu vào cơ thể.

Ngày mới bình minh, Chỉ Qua tỉnh dậy, nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ, cảm thấy du͙© vọиɠ mà mình tiết ra rất nhiều lần đêm qua lại nổi lên. Nhẫn nhịn đều không được, không còn cách nào khác, Chỉ Qua lại tìm thiết bị thủ da^ʍ, kí©h thí©ɧ bản thân một cách mãnh liệt, tiết ra sáu lần, du͙© vọиɠ mới giảm xuống.

Thứ bảy tuần này, Chỉ Qua xách cặp chuẩn bị đến thư viện đọc sách, thuận tiện có hai bộ bài tập cần mua. Sau khi vào thư viện, Chỉ Qua thấy góc sau còn một ghế trống nên bước tới đặt cặp sách lên ghế, sau đó đi tìm tập đề mình cần và tìm cuốn sách mình muốn đọc hôm nay. Bộ câu hỏi cần mua rất dễ tìm, còn những cuốn sách cần đọc lại nằm trên một loại kệ sách khác, Chỉ Qua bước qua kệ sách, nghe thấy hai nữ sinh thì thầm nói nhỏ, chủ đề là nhìn thấy một chàng trai đẹp trai tỏa nắng ở trong góc kia, một cô gái hỏi bạn gái bên cạnh xác xuất thành công nếu mình đi thổ lộ là bao nhiêu.

Chỉ Qua không dừng lại nhiều, tiếp tục tìm kiếm thứ mình cần, khi cậu bước qua giá sách cuối cùng và ngồi vào chỗ của mình, Chỉ Qua mới phát hiện ra bàn trước mặt có một nam sinh quay lưng về phía mình... Nhìn hình bóng của anh ta, hẳn chính là nhân vật đề tài mà hai nữ sinh vừa rồi thì thầm với nhau đi! Chỉ Qua liếc mắt một cái xong liền ngồi xuống lấy sách ra đọc, thỉnh thoảng ghi chép vào trong vở.

"Xin chào! Tớ có thể ngồi ở đây được không? " Một giọng nói trong trẻo ngọt ngào vang lên, Chỉ Qua ngẩng đầu lên, hóa ra là đang hỏi người phía trước.

"Có thể."

Chỉ Qua còn chưa kịp cúi đầu tiếp tục đọc sách, giọng nói giống kẻ trong giấc mơ hôm qua hung hăng chơi cậu cả đêm truyền vào trong tai. Nội tâm Chỉ Qua liền chửi tục một câu, sao có thể trùng hợp như vậy, tối qua mới xuất hiện trong giấc mơ của mình, ban ngày lại xuất hiện trước mặt mình cứ như âm hồn không tan. Quá tệ.

Vốn dĩ chỉ muốn đọc sách một cách nghiêm túc, nhưng giọng nói nhỏ của hai người phía trước đã lọt vào tai Chỉ Qua, không biết là do nghĩ đến người trong mộng khiến nhiễu loạn suy nghĩ, hay chỉ là không thể chịu được việc tán tỉnh công khai ở nơi công cộng như thư viện khiến người khác thấy phiền.

"Bạn học, đề này cậu có thể làm được không? Phiền cậu giảng cho tớ một chút!" Giọng nữ trong trẻo ngọt ngào lại vang lên.

"Đề này, là như thế này làm như vậy, tách chỗ này ra, trước tiên chia ra phân tích, sau liền trở nên đơn giản."

"A! Thì ra là vậy? Cậu vừa nói xong, tớ đã hiểu rồi, cảm ơn bạn học." Cô gái dùng bút viết lại vào sổ. Sau đó lại hỏi: "Bạn học chúng ta có thể thêm weachat không?"

"A! Cái này..."

"Khụ, khụ! Hừ!" Chỉ Qua thật sự không chịu nổi chiêu trò như vậy nữa, làm chuyện này ở nơi công cộng quá vô sỉ, trong lòng không biết vì sao rất tức giận.

"Không được! Tôi có bạn trai rồi."

"A! Thật sao? Thực xin lỗi đã làm phiền." Cô gái vội vàng thu dọn sách vở rồi nhanh chóng rời đi.

Chỉ Qua ở hàng sau nghe được người phía trước có bạn trai, trong lòng chợt như có một sợi dây đứt đoạn, không nhịn được trong lòng chua xót, có chút khó chịu, Chỉ Qua không biết chính mình xảy ra chuyện gì, đột nhiên xảy ra loại cảm xúc khiến mình không khống chế được này, liền vội vàng thu dọn cặp sách, đem cuốn sách đang đọc cất lên kệ. Đi đến quầy lễ tân để trả tiền sách rồi vội vã rời đi. Ở phía sau chỗ cậu không nhìn thấy, nam sinh khiến lòng cậu chua xót nhìn thấy cậu rời đi, cũng vội vàng cất cặp sách đi, chờ đến khi chạy ra khỏi cửa thì cậu đã sớm chạy trốn không thấy bóng.

Chỉ Qua vừa đi vừa thả lỏng chính mình trong lòng đột nhiên khó chịu, liên tục suy nghĩ tại sao mình lại cảm thấy khó chịu, sau khi suy nghĩ rất nhiều, câu trả lời cuối cùng là: Là một công dân tốt và tuân thủ pháp luật, cậu không thể nhìn người khác chiếm dụng tài nguyên công cộng, còn gây ra tiếng động lớn nên cậu cảm thấy khó chịu, nhất định là như vậy, khẳng định là như thế này, sau khi suy nghĩ rõ ràng, Chỉ Qua không còn phân tích suy nghĩ thực sự của mình nữa.

Những ngày tiếp theo ở trường, mỗi khi nhìn thấy Khúc Tương Võ từ xa, Chỉ Qua đều sẽ đi đường vòng. Bất cứ khi nào có chuyện gì có chút liên quan đến Khúc Tương Võ, Chỉ Qua sẽ không tham gia.

Sau lần hai người nói vài câu kể từ khi Chỉ Qua suýt bị bóng rổ ném trúng, đã hơn 20 ngày không nói một lời nào, thậm chí còn không chạm mắt nhau, Khúc Tương Võ có chút buồn bực. Anh muốn nói chuyện với Chỉ Qua, anh muốn đến gần Chỉ Qua, anh muốn nhìn thấy Chỉ Qua, anh muốn đè Chỉ Qua xuống dưới thân mình hung hăng đυ. thật mạnh như đã mơ. Nhưng không biết tại sao, hiện thực luôn đi ngược lại với chính mình, nếu không phải nhìn thấy người nọ còn ngồi trên ghế, Khúc Tương Võ còn hoài nghi liệu Chỉ Qua có đi học hay không.

Hôm nay, Chỉ Qua vừa mới đi vệ sinh cách gian phòng, liền nghe thấy giọng nói của Khúc Tương Võ và một nam sinh khác.

"Tương Võ, trước khi chuyển đến trường của chúng ta, không phải cậu nói cậu đến vì nam sinh cậu thích sao? Thế nào?"

"Tương Vũ, không phải tôi nói cậu, cậu không thích con gái mềm mại dễ thương, mà là thích con trai cứng rắn, thứ trên người hắn có, cậu cũng có, có cái gì đáng để thích?"

"Cậu không hiểu."

"Ừ, tôi không hiểu."

Cả hai rời đi liền sau khi đi vệ sinh.

Chỉ Qua đứng cách gian phòng, cảm thấy khó chịu hồi lâu, hai mươi ngày qua, Chỉ Qua lâu lâu liền mơ thấy Khúc Tương Võ ở trong mộng không ngừng chiếm hữu mình. Sau khi mộng tưởng nhiều như vậy, Chỉ Qua mới thật sự đối mặt với nội tâm mình, hóa ra cậu thích Khúc Tương Võ, nhưng hắn lại thích nam sinh khác, Khúc Tương Võ lại không thích con gái.

Ai sẽ thích cơ thể không phải nam cũng không phải nữ của cậu? Chỉ Qua người chưa bao giờ ghét cơ thể của mình, hôm nay lần đầu tiên có một chút ghét bỏ cơ thể này. Nếu cậu là một người con trai thực sự thì thật tốt, nếu như vậy đối với Khúc Tương Vũ có phải sẽ có cơ hội không.