Chương 9: Cô ấy quả thật thuộc về tôi

Sau giờ tự học vào tối chủ nhật, Trần Mạc đứng ở trước cửa lớp một muốn ngăn Trì Thanh Chước đang chuẩn bị rời đi. Trần Mạc nhìn với ánh mắt kiên định: "Chúng ta nói chuyện một chút."

Đám người giải tán, hai người đứng ở bên cạnh sân bóng rổ, trên sân bóng trống trải chỉ có hai người bọn họ, cách đó không xa, đèn đường trong nhà để xe dành cho sinh viên tỏa sáng rực rỡ, chiếu sáng cả sân bóng có chút âm u.

Trì Thanh Chước uể oải đứng đó, đôi mắt hơi híp lại, nhìn Trần Mạc trước mặt, trong mắt tràn đầy vẻ cân nhắc.

“Cậu biết tôi.” Trần Mạc nói.

“Sau đó thì sao?"

"Chuyện tình cảm của chúng tôi, không cần phải liên quan tới người thứ ba."

"Giữa tôi và cậu có chuyện gì?"

Trần Mạc im lặng không trả lời. Hàng cây ngô đồng trồng bên đường đã trổ lá non xanh tươi, tiếc là trong đêm không ai trông thấy.

"Tại sao cậu lại muốn tiếp cận Chung Linh?" Trần Mạc hỏi.

Trì Thanh Chước tùy ý khoanh hai tay trước ngực, ngẩng đầu lên với giọng điệu ngả ngớn: "Cậu dựa vào đâu mà nghĩ tôi phải trả lời câu hỏi của cậu?"

Trì Thanh Chước vừa dứt lời, Trần Mạc nắm chặt tay, tiến lên hai bước túm lấy cổ áo của Trì Thanh Chước, trên khuôn mặt ngoan ngoãn lộ ra vẻ hung dữ hiếm thấy, anh ấy nhìn Trì Thanh Chước: "Không phải cậu vì tôi cho nên mới đi tìm Chung Linh à?”

Trì Thanh Chước cau mày, nắm lấy bàn tay đang túm cổ áo của mình, bỏ xuống.

Trì Khinh Chước vươn tay phủi phủi lại cổ áo, vuốt phẳng nếp nhăn, ngước mắt nhìn Trần Mạc, trong mắt đều là vẻ trào phúng: "Cậu đúng là rất coi trọng bản thân mình."

Trần Mạc nắm lấy cổ tay, vẻ mặt khó có thể che giấu cảm xúc thăng trầm.

“Bởi vì tôi thích cô ấy, cho nên cậu nhất định muốn cướp cô ấy đi có phải không?” Trần Mạc ngước mắt hỏi anh.

Trì Thanh Chước nheo mắt lại: "Trần Mạc, mọi người có hiểu biết về bản thân."

"Nhưng với cậu, chính là không có."

"Tôi tự hỏi bản thân có từng trêu chọc cậu không, Trì Thanh Chước." Trần Mạc lúc này đã khôi phục lại bình thường, hỏi Trì Thanh Chước.

Trì Thanh Chước phì cười một tiếng, như thể đột nhiên nghĩ ra điều gì, nhìn Trần Mạc với ánh mắt sắc bén: "Cậu cũng không thể nói như vậy."

"Con mẹ nó, cậu đúng là người ngây thơ, cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy được."

"Tôi thấy cô ấy giống như không chờ được nữa, muốn cho cậu một món quà lớn."

Trần Mạc nghe vậy sắc mặt vẫn bình thường: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì."

Trì Thanh Chước trực tiếp nhìn anh, vẻ mặt không chút thay đổi: "Ồ, điều đó thực sự rất thú vị."

“Đáng tiếc, có người cả đời đều phải sống trong bóng tối của đứa con ngoài giá thú, mẹ cậu đã vất vả như vậy mới sinh ra cậu, lúc này không phải bà ấy chỉ trông cậy vào cậu để có nhiều tiền sao? "

"Thật là một ý tưởng hay, Trần Mạc."

Trì Thanh Chước bắt đầu cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười, trầm giọng nói: "Nhưng không sao, tôi thấy cậu cũng đều hiểu rất rõ rồi, những thứ cậu muốn đều sẽ thuộc về tôi."

"Tôi sẽ kiên nhẫn một chút, từng chút từng chút một khiến cho cậu có thể hiểu rõ được đạo lý này."

Những câu nói của Trì Thanh Chước tràn đầy kiên quyết, mỗi từ giống như một chiếc đinh tán, xuyên qua trái tim đỏ bừng đang đập của Trần Mạc.

Trần Mạc cảm thấy khó thở, sau một lúc lâu nhìn Trì Thanh Chước, giọng ổn định: "Đừng quá tự tin."

“Nếu đã như vậy, cậu cần gì phải xuất hiện trước mặt tôi.” Trì Thanh Chước cụp mắt xuống, chậm rãi vuốt phẳng những chỗ bị nhăn trên người.

Nghe vậy, Trần Mạc lại siết chặt tay thành nắm đấm, môi mím thành một đường thẳng, tuy rằng không nói nhưng toàn thân anh ấy đã rất căng thẳng.

Trì Thanh Chước chú ý đến hành động của anh ấy, đeo một bên balo trên vai đi tới gần Trần Mạc: "Nhận ra vị trí của mình đi."

"Cậu, không xứng."

Sau khi nói xong, anh trực tiếp lướt qua người đối phương Trì Thanh Chước không có ý định tiếp tục dây dưa nói chuyện cùng với người này.

Khi Trì Thanh Chước đã đi được năm sáu bước, anh nghe thấy Trần Mạc nói: "Chung Linh không phải thứ dùng tiền đặt cược để có được."

Giọng nói trong sân bóng vắng vẻ không một bóng người vô cùng rõ ràng, Trì Thanh Chước dừng lại, quay đầu lại: "Tôi chưa bao giờ nói cô ấy là một món đồ để đặt cược."

"Tuy nhiên, cô ấy quả thật thuộc về tôi."

Trì Thanh Chước cười khẽ nói với Trần Mạc, giống như người nắm chắc phần thắng trong tay, trực tiếp rời khỏi sân thể dục.

Chỉ có Trần Mạc bị bỏ lại, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm rồi lại buông lỏng, cuối cùng nhìn theo bóng lưng Trì Thanh Chước rời đi, trong mắt không có ý định từ bỏ.