Chương 14: Sự an ủi của anh

Chung Linh mời Trì Thanh Chước vào phòng khách, thấy anh cầm trên tay một ít đồ ăn đóng gói, khi đứng ở cửa bị hỏi, anh chỉ ậm ừ, sau khi bước vào liền lấy cháo cùng đồ ăn nhẹ lấy ra, đặt ở trên bàn.

Từ khi hai người bước vào trong phòng, Chung Linh cũng không nói chuyện, chỉ thấy cô lập tức lao vào trong phòng vệ sinh, Trì Thanh Chước đã nghe thấy tiếng nôn mửa nhẹ nhàng của cô.

Trì Thanh Chước bước vào phòng vệ sinh, nhìn thấy Chung Linh đang ngồi xổm trên sàn nhà, đầu gục xuống và hai ngón tay nắm lấy thành bồn cầu, vẻ mặt đầy đau đớn.

Anh bước tới bế Chung Linh từ dưới nền đất lạnh như băng lên, ngồi trong phòng khách, lấy khăn giấy ra lau cho cô, lại thấy Chung Linh cau mày, hai mắt run run.

Một giây tiếp theo, cô lại đưa tay lên che miệng, mở to mắt, vội vã muốn tìm xem thùng rác ở chỗ nào.

Trì Thanh Chước duỗi chân, đem thùng rác cạnh bàn đá tới, Chung Linh cầm hai chiếc khăn giấy trên tay, cong lưng muốn nôn, nhưng hiện giờ trong dạ dày cô trống rỗng, chỉ còn cảm giác buồn nôn mà thôi.

Thấy cô không thoải mái, một lúc sau Trì Thanh Chước đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên tấm lưng gầy của cô: "Khá hơn chưa?"

Đuôi mắt Chung Linh đỏ hoe vì khó chịu, khi nghe câu hỏi của Trì Thanh Chước, cô cũng không còn sức lực mà trả lời.

Chung Linh nhớ đến thuốc tối qua, mở mắt ra, tìm trên bàn, cuối cùng nhìn thấy chiếc túi màu trắng trên bàn, cô đưa tay ra muốn lấy, Trì Thanh Chước đã kéo chiếc túi tới trước mặt cô.

Chung Linh từ trên người anh đi xuống, lấy nước ấm uống thuốc, Trì Thanh Chước không để cô xuống: "Uống thuốc?"

Chung Linh thấy đôi tay đặt trên eo mình không có dấu hiệu thả lỏng, bèn ngước mắt nhìn anh, hé môi nói: “Ừm, có thể giúp tôi lấy một chút nước được không?”

Trì Thanh Chước lấy nước cho cô: "Ăn một chút cháo trước đi."

Chung Linh đành phải dùng nước súc miệng, uống mấy ngụm cháo, sau đó mới dựa theo hướng dẫn uống mấy loại thuốc đêm qua.

Trì Thanh Chước vẫn không buông cô ra, ôm cả người cô vào lòng, áp vào ngực anh. Cả người Chung Linh như mềm nhũn không có chút sức lực nào, không muốn vùng vẫy hay nói gì nữa, cô dựa vào vai anh, nhắm hai mắt lại.

Lần này cũng không được như lúc rạng sáng, sau khi uống thuốc được vài phút, Chung Linh nôn ra một ít cháo cùng với thuốc.

Chung Linh cảm thấy toàn thân ớn lạnh, một lúc sau thì phát sốt, cả người uể oải, ý thức có chút mơ hồ.

Trì Thanh Chước vỗ nhẹ vào mặt cô: "Chung Linh, cậu không sao chứ?"

Chung Linh vốn định trả lời mình không sao, nhưng lời vừa đến bên miệng đã mang theo tiếng khóc nức nở: "Khó chịu..."

Giọng nói tinh tế xen lẫn với tiếng nức nở nhẹ, Trì Thanh Chước cảm giác như bị gió ấm thổi qua, nhưng lại bị lưỡi dao sắc bén ẩn trong gió cứa vào thật mạnh, không ngừng đau nhói.

Trì Thanh Chước nhìn người trong lòng, áp trán vào cô, cảm nhận nhiệt độ bất thường của cô, lập tức bế người lên: "Tôi đưa cậu đi bệnh viện trước."

Chung Linh lắc đầu kháng cự: "Tối hôm qua tôi đã đi tới đó..."

Trì Thanh Chước liếc mắt nhìn cô một cái.

Chung Linh bị ánh mắt của anh làm cho run lên, một đôi hạnh mở to sáng ngời, lóng lánh nước, nhìn anh như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, vô cùng đáng thương.

Trì Thanh Chước không chịu nổi ánh mắt này của cô, áp mặt cô vào vai anh, lặp lại nói: "Đi bệnh viện."

Lúc này ở trong ngực của anh, Chung Linh mới rầu rĩ đáp lại một tiếng.

Đến bệnh viện, Trì Thanh Chước đăng ký, xếp hàng, đưa cô đến bác sĩ, yêu cầu làm xét nghiệm rồi đi lấy máu xét nghiệm.

Tình trạng của Chung Linh không được tốt lắm, lòng bàn tay lạnh ngắt, cảm giác buồn nôn đó thỉnh thoảng tràn ngập l*иg ngực cô. Khi lấy máu, cô ngồi trên một chiếc ghế đẩu, cởi cúc cổ áo kéo lên tới tận bả vai, để lộ cánh tay sáng bóng.

Chung Linh vẫn không dám nhìn cây kim cắm vào cánh tay mình, quay đầu đi, sắc mặt tái nhợt.

Trì Thanh Chước đứng phía sau cô, ấn đầu cô vào eo mình, không nói gì, nhưng lòng bàn tay anh vẫn kiên nhẫn vuốt tóc cô.

Cô có thể ngửi thấy hơi thở thơm mát trên người Trì Thanh Chước, má cô áp vào eo và bụng anh, thân hình cường tráng, cơ bắp rắn chắc của chàng trai. Nhịp điệu của bàn tay nhẹ nhàng êm dịu, nhiệt độ thích hợp, không hiểu sao khiến cô cảm thấy thoải mái.

Cảm giác này không giống với cảm giác mà Chung Vân Tuệ mang lại.

Sau khi lấy máu xong, Trì Thanh Chước cau mày, dùng sức ấn miếng bông gòn trên cánh tay cô, thấy miếng bông gòn thấm đẫm máu đang rỉ ra, anh vỗ vai cô: "Được rồi."

Bởi vì Chung Linh ăn gì cũng đều nôn ra, ngay cả uống thuốc cũng nôn, cho nên bác sĩ nói Chung Linh ở lại bệnh viện một lúc để truyền đường glucose, sau đó kê một lọ thuốc kháng sinh cho Chung Linh uống, sau khi làm xong tất cả mới cho cô về.

Hiện giờ đang trong mùa cảm cúm, bệnh viện đã kín hết tất cả giường bệnh, không thể sắp xếp được giường bệnh. Sau đó, treo bình truyền nước trên vị trí nghỉ ngơi ở lối đi, trên người Chung Linh chỉ mặc một bộ đồ ngủ, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo khoác, thấy tay cô lạnh toát, Trì Thanh Chước bèn ôm cô vào lòng, để cô dựa vào người mình, ngồi ở trên hành lang bệnh viện truyền nước.

Chung Linh nhớ Trì Thanh Chước còn phải đến lớp, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhìn thấy đường nét quai hàm sắc bén của anh, ngày càng rõ ràng và lạnh lùng hơn dưới ánh đèn sáng chói mắt của bệnh viện.

Nhưng ở trong l*иg ngực của anh rất ấm.

"Cậu phải lên lớp rồi." Chung Linh cúi đầu lẩm bẩm nói.

"Không sao." Trì Thanh Chước căn bản không quan tâm.

Chung Linh còn muốn nói gì đó, nhưng đầu cô vô cùng choáng váng, cô run rẩy nhắm mắt lại, dựa vào người anh, ngửi thấy hơi thở xa lại nhưng lại khiến người ta muốn ỷ lại.