Chương 13.2: Viêm dạ dày

Chung Linh nhịn không được cọ vào trong lòng Chung Vân Tuệ. Chung Vân Tuệ chạm vào mặt cô, thấy hai má của cô đỏ bừng vì sốt, sờ vào thấy nóng, không ngừng thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn.

Nửa đêm trong bệnh viện, bác sĩ rất ít, trong phòng trực chỉ có mấy người.

Bác sĩ nhìn Chung Linh, hỏi về các triệu chứng, phán đoán là bệnh viêm dạ dày, sau đó bác sĩ kê một số loại thuốc cho Chung Linh, Chung Vân Tuệ nhanh chóng lấy nước ấm cho cô uống.

Vì sợ bệnh tình vẫn còn nặng, hai người ở lại bệnh viện một thời gian, sau khi hạ sốt, hai mẹ con bắt taxi trở về nhà.

Lúc đó đã gần năm giờ sáng.

Chung Linh biết ngân hàng của Chung Vân Tuệ có một lãnh đạo mới, và đối phương là người nghiêm khắc về mọi mặt, ban đầu Chung Vân Tuệ muốn xin nghỉ ở nhà để chăm sóc Chung Linh, nhưng Chung Linh liên tục từ chối, bảo bà chỉ cần gọi điện thoại cho giáo viên xin phép cho cô.

Chung Vân Tuệ trằn trọc gần như cả đêm, thấy tình trạng của Chung Linh ổn định cho đến hơn tám giờ thấy tình trạng của cô dần ổn định, lúc này mới yên tâm. Để cô nằm ở nhà nghỉ ngơi, nấu cháo cho cô rồi mới đi làm.

Chung Linh mơ màng chìm vào giấc ngủ, sau mười một giờ, Chung Vân Tuệ gọi video về hỏi cô thế nào, Chung Linh dụi mắt, nói rằng mình không sao, bảo bà không cần phải lo lắng.

Lúc này mới kết thúc.

Chung Linh đứng dậy ăn được nửa bát cháo, sau đó cảm thấy tinh thần không được tốt, quay lại tiếp tục nằm.

Không lâu sau, cô nhận được điện thoại của Trì Thanh Chước, Chung Linh tặc lưỡi, sau đó nhớ tới hôm qua nói phải ăn tối cùng nhau.

Chung Linh nhìn vào màn hình nhấp nháy, mất một hồi lâu mới nghe máy: "Alo."

“Cậu đi rồi?” Giọng nói Trì Thanh Chước lạnh lùng, làm cho Chung Linh căng thẳng.

"Không… Việc này, hôm nay tôi không thoải mái, không tới trường. Cho nên có thể không có cách nào cùng ăn cơm với cậu được.” Chung Linh nắm chặt điện thoại di động, có chút cẩn thận dè dặt.

“Thân thể có chỗ nào không thoải mái?” Giọng điệu dần mềm xuống.

Chung Linh vùi mặt vào trong chăn, nhỏ giọng trả lời: "Không có gì, chỉ là dạ dày hơi khó chịu thôi."

Sau khi nghe câu trả lời của Chung Linh, Trì Thanh Chước cũng không nói gì nữa, hai người cứ vậy mà rơi vào trầm mặc.

"Chỉ có một mình cậu ở nhà?"

"Ừm."

"Tôi tới tìm cậu."

Chung Linh còn chưa kịp từ chối thì bên kia đã cúp máy, Chung Linh nằm trong chăn ngơ ngác nhìn điện thoại.

Hơn nữa, hình như anh cũng không biết nhà cô ở đâu, đúng không?

Chung Linh nghĩ tới đây, cũng không muốn tiếp tục hỏi nữa, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một lát.

Có thể là do uống một chút cháo, Chung Linh lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, nằm ở bên giường nôn ra hết cháo đã ăn lúc đó, thân nhiệt giống như có xu hướng tăng lên.

Khi có tiếng gõ cửa truyền đến, Chung Linh mặc bộ đồ ngủ nên cô không còn cách nào khác là cố nén cảm giác khó chịu, tùy ý mặc áo khoác đi ra ngoài.

Nhìn qua mắt mèo, Chung Linh nhìn thấy người tới là Trì Thanh Chước, cô ngơ ngác mở cửa, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt không một chút máu, thấp giọng nói: "Cậu… Sao lại tới đây?"