Chương 13.1: Viêm dạ dày

Mãi đến nửa đêm, Chung Linh bị đánh thức bởi cơn đau bụng quặn thắt, cô đau đớn cuộn tròn trên giường, khi ấn vào bụng môi trắng bệch vì đau.

Chung Vân Tuệ bị đánh thức bởi tiếng bước chân của Chung Linh đi vào phòng vệ sinh, bà khoác áo ngủ mở cửa đi tới phòng của Chung Linh để xem xét, nhìn thấy Chung Linh sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, còn đặt thùng rác bên cạnh giường.

“Sao vậy?” Chung Vân Tuệ vội vàng tiến lên đỡ Chung Linh dậy, sờ trán cô thấy nóng bỏng.

Trước khi tìm được nhiệt kế, Chung Linh đã nằm trên mép giường đối diện với thùng rác bắt đầu nôn mửa, cả lưng cong thành hình vòng cung, ngón tay không còn sức lực để nắm vào mép giường.

Sau khi nôn xong hai mắt khép hờ, lông mày cau chặt, giống như nụ hoa nhanh chóng héo úa.

Thấy vậy, Chung Vân Tuệ lập tức nâng cô dậy dựa vào người mình, lấy khăn giấy ra lau khóe miệng cho cô, Chung Linh mỏng manh đến mức như mất đi sức sống, mềm oặt dựa vào vai Chung Vân Tuệ, bất động.

Trong lòng Chung Vân Tuệ nóng như lửa đốt.

“Làm sao vậy?"

Chung Linh ôm bụng một lúc lâu, một lúc sau mới mở miệng trả lời: "Con đau bụng quá..."

Bởi vì khi còn nhỏ Chung Linh thường bị cảm mạo phát sốt, chuyện này đã để thành bóng ma trong lòng Chung Vân Tuệ, lúc này nỗi lo lắng lại dâng lên trong lòng, sau khi đặt Chung Linh nằm xuống, bà lập tức đi tìm nhiệt kế.

Khi thấy nhiệt độ cơ thể của cô là 39,1°C, Chung Linh không chỉ phát sốt mà còn toát mồ hôi lạnh, nằm ở đầu giường suýt nữa thì nôn ra axit dạ dày, đôi mắt khép hờ tràn đầy nước mắt Chung Vân Tuệ ngay lập tức mặc quần áo cho vào cô.

Vào lúc nửa đêm, Chung Vân Tuệ vội vã đưa Chung Linh đến bệnh viện.

Chung Linh dựa vào vai Chung Vân Tuệ, nước mắt chảy ra làm ướt quần áo của Chung Vân Tuệ, bởi vì phát sốt mà môi của cô có chút khô, cô nhỏ giọng khẽ nói: "Con xin lỗi mẹ."

Đã làm cho mẹ phải lo lắng cho cô như vậy.

Mỗi lần cô bị ốm, Chung Linh đều biết Chung Vân Tuệ lo lắng như thế nào, khi cô còn nhỏ, vì Chung Linh liên tục không khỏi, năm sáu ngày không thể ăn bất cứ thứ gì, Chung Linh đã nghe thấy Chung Vân Tuệ gọi cho bà ngoại.

Cô nghe thấy tiếng Chung Vân Tuệ nức nở khe khẽ, liên tục nói chuyện qua điện thoại tại sao cơn sốt của Chung Linh vẫn chưa hạ, nếu vẫn còn tiếp tục sốt như vậy thì phải làm gì. Chung Linh liếc nhìn thì thấy Chung Vân Tuệ đang ngồi xổm trong hành lang bệnh viện, che mặt, lưng không ngừng run rẩy.

Chính lúc đó, cô phát hiện ra rằng mẹ mình, người phụ nữ luôn mạnh mẽ thật ra cũng rất yếu đuối, trước mặt bà ngoại mẹ cũng chỉ là một cô gái nhỏ, cũng bởi vì cô bị bệnh mà vô cùng đau lòng.

Vì vậy, Chung Linh luôn muốn ngoan ngoãn và quan tâm đến mẹ, bởi vì mẹ cô cũng không dễ dàng gì.

Sau khi bệnh nặng, Chung Vân Tuệ mua nhiều thứ cho Chung Linh, chẳng hạn như thực phẩm chức năng bổ sung men vi sinh để tăng cường khả năng miễn dịch, đồng thời mỗi ngày đều đặt mua sữa tươi, để Chung Linh có chế độ ăn uống cân bằng.

Trên đời này không có ai tốt bằng mẹ.