Chương 3: Người gây sự chính là anh

Thiết lập mối liên hệ với Trì Thanh Chước là điều mà Chung Linh chưa bao giờ nghĩ tới.

Chiều hôm qua sau khi tan học, đến phiên Chung Linh và Hồ Nguyệt dọn dẹp vệ sinh, Hồ Nguyệt chợt nhớ đến bài vở buổi tối phải làm đều để ở nhà. Sau khi quét qua vài cái cô ấy nhanh chóng lên xe chạy về nhà, chỉ còn lại một mình Chung Linh.

Sau khi dọn dẹp xong, Chung Linh thấy những người khác cũng đã làm xong, bây giờ cũng hơn sáu giờ, không còn sớm nữa.

Chung Linh thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt các bạn học, định xuống nhà ăn ăn cơm tối trước khi quay lại giờ tự học buổi tối.

Bây giờ nhớ lại, Chung Linh vẫn rất hối hận vì sao cô không nhìn đường, tại sao bản thân lại lo lắng như vậy, tại sao lại liều lĩnh rẽ trái để va phải Trì Thanh Chước đang đi tới ở góc đường.

Chung Linh lùi lại hai bước, xoa xoa trán, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.

Chiều cao của anh nổi bật trong số các học sinh cấp ba, Chung Linh phải hơi ngước lên mới có thể nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương. Đường nét trên khuôn mặt người này sắc bén, khắp người toát ra vẻ kiêu ngạo. Sau khi va chạm với Chung Linh, anh khẽ nhíu mày, giống như đang rất không vui. Một đôi mắt đen như vực sâu nhìn chằm chằm Chung Linh trước mặt, bầu không khí trở nên căng thẳng vì ánh mắt của anh.

Trì Thanh Chước.

Chung Linh bị ánh mắt chăm chú của anh làm cho hô hấp dừng lại, ngây ngốc đứng đó không dám nói lời nào.

Nếu như chỉ đυ.ng phải một chút, quả thật sau này cũng sẽ không có những chuyện khác nữa.

Chỉ là Trì Thanh Chước tình cờ đang cầm điện thoại di động, mà điện thoại di động đã bị Chung Linh va phải đập xuống đất, lúc đó có một âm thanh giòn tan vang lên.

Khi cầm lên, trên màn hình điện thoại có hai vết nứt màu trắng đan xen từ trên xuống dưới rất bắt mắt.

Màn hình bị hỏng.

Sắc mặt của Chung Linh trắng bệch.

Trì Thanh Chước nhìn cô gái trước mặt đang vô thức mím chặt môi dưới, lòng bàn tay khẽ run lên, cố gắng kiềm chế ánh mắt.

Chung Linh chủ động nhặt điện thoại lên, thứ đó cầm ở trong tay cô giống như củ khoai nóng bỏng tay, sau một hồi rơi vào thế khó xử, cô ngước mắt đưa cho anh: “…Xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý, màn hình điện thoại hình như bị hỏng rồi. Tôi sẽ bồi thường cho cậu… Nhưng mà hiện tại tôi không có nhiều tiền như vậy."

Là một học sinh trung học bình thường, Chung Linh không được coi là giàu có, một lúc có được một nghìn đối với cô rất khó.

Làn da của Chung Linh trắng nõn và trong suốt, vô cùng mịn màng, giờ phút này bởi vì xấu hổ mà đỏ bừng lên, giống như màu của nụ hoa.

Thoạt nhìn trông rất mềm mại, non nớt.

Đôi mắt đen láy của Trì Thanh Chước liếc nhìn Chung Linh một cái, khi thấy cổ cô vô thức co rụt cổ lại, anh vươn một bàn tay có khớp xương rõ ràng, cầm lấy chiếc điện thoại từ trong bàn tay cô.

Đầu ngón tay chạm vào vết nứt, cảm nhận được cảm giác nhô lên và không đều như chạm cát mịn, hầu kết của Trì Thanh Chước lăn lộn, từ trong khoang mũi khẽ ừ một tiếng.

Chung Linh nhìn anh, tình cờ bắt gặp ánh mắt anh đang chăm chú nhìn mình, bốn mắt chạm nhau, trái tim Chung Linh trong giây lát lạc mất nửa nhịp, vô cùng căng thẳng.

Chung Linh mất một lúc lâu mới quay mặt đi chỗ khác, sau đó lắp bắp nói: "Tôi... Tôi là Chung Linh lớp 4."

Vừa nói, cô vừa quay đầu chỉ bảng hiệu phòng học cạnh cầu thang, sau đó vội xua tay nói: "Là lớp này, không phải tôi có ý muốn lấp liếʍ."

"Khi nào thì trả được?"

Trong khi Chung Linh vẫn đang giải thích, anh liền hỏi.

"Tôi... Tôi có sẽ đưa cho cậu."

"Ừm, nhưng tôi không thể đợi lâu như vậy."

Sau khi Chinh Linh nghe những lời này của anh, không khỏi sửng sốt, cô không thể đoán trước được đối phương lại là người thích gây khó dễ như vậy. Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh nặng nề, trên mặt không có nhiều biểu cảm.

"Xin lỗi, hiện tại tôi… Thật sự không có..."

Đây là lần đầu tiên trong đời Chung Linh cảm thấy xấu hổ không nói nên lời trước mặt người khác giới, bởi vì bị những lời nói nặng nề của đối phương mà khó nén những ấm ức trong lòng.

Nghe thấy giọng nói của cô càng ngày càng thấp, đầu cúi xuống để lộ chiếc cổ thon thả, Trì Thanh Chước liếc mắt nhìn người trước mặt, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Vậy thì làm chuyện khác đi."

Chung Linh nhìn anh, môi khẽ hé mở, đôi mắt hạnh mở to, trông rất đáng yêu.

“Ví dụ như giúp tôi làm một số việc trong một tháng.” Trì Thanh Chước cúi đầu nhìn chiếc điện thoại vỡ màn hình trong lòng bàn tay, xoay nó một vòng: “Sau thời gian đó sẽ được xóa bỏ.”

Chung Linh không kịp phản ứng lại.

"Không muốn?" Trì Thanh Chước nhìn cô.

"Không phải... Chỉ là, tôi không biết phải làm gì."

"Đến lúc đó sẽ biết."

Nói xong, anh lập tức bước đi, để lại một mình Chung Linh đứng tại chỗ, nhìn lại bóng lưng thẳng tắp cao ngất của chàng trai trẻ, trong không khí dường như có một hơi thở lành nhàn nhạt, giống như mùi tuyết thơm ngát vào mùa đông.

Anh thực sự không thể gọi là thân thiện.

Tuy nhiên, một tháng thực sự rất nhanh.

Nếu chỉ là làm bài tập về nhà và thỉnh thoảng chạy việc vặt, Chung Linh nghĩ, không quá khó chấp nhận.

Ngày hôm đó sau khi Trì Thanh Chước về nhà, anh ném chiếc điện thoại di động bị ố vàng lên bàn, như thể anh ta không bận tâm chút nào.

Chiếc áo len có mũ trùm đầu màu đen và chiếc áo phông trắng bị hai tay kéo từ dưới lên trên, để lộ bờ vai rộng thẳng tắp với những đường nét gọn gàng, với thân hình gầy guộc ẩn chứa sức mạnh tráng kiện của một chàng trai trẻ.

Từ đầu tới cuối sắc mặt anh vẫn không chút thay đổi, cầm lấy khăn tắm đi vào trong phòng tắm.