Chương 4.1: Tới lớp học chờ tôi

Đi ngủ muộn và dậy sớm khiến Chung Linh cảm thấy chóng mặt và buồn ngủ ngay khi đến lớp.

Chống đỡ qua giờ tự học buổi sáng, Chung Linh khoanh tay nằm xuống trước bàn học, vùi khuôn mặt nhỏ vào trong vòng tay, muốn nghỉ ngơi.

Hồ Nguyệt thấy giọng nói yếu ớt và khuôn mặt mệt mỏi của Chung Linh khi cô đọc to trong phần tự học buổi sáng, liền cảm thấy có gì đó không ổn: "Tối hôm qua cậu làm gì vậy, sao trông cậu giống như không ngủ thế?"

Chung Linh nói thầm: "Làm bài tập hộ."

"Mẹ nó, Chung Linh, cậu còn làm như vậy, vừa mới vào cấp ba mà cậu đã tự mình tìm dây buộc cổ rồi." Hồ Nguyệt kinh ngạc.

"...Không phải."

Trần Mạc ngồi sau Chung Linh hai hàng, thấy sắc mặt Chung Linh không tốt, sau giờ học đứng dậy đi đến bên cạnh cô, cúi người gõ bàn hỏi cô: “Có phải cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?"

Chung Linh bối rối ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trần Mạc cau mày lo lắng, lắc đầu nói: "Cảm ơn, chỉ là tôi ngủ không ngon thôi."

Những gì ở phía sau Chung Linh không thể nhìn thấy, Hồ Nguyệt không ngừng khua chân múa tay, chỉ vào Chung Linh để ra hiệu cho cô chú ý hơn.

Nhưng sau khi Chung Linh nói xong, cô lại gục mặt xuống, hàng mi run rẩy.

Trần Mạc thấy cô mệt mỏi, cũng không muốn quấy rầy, lắc đầu với Hồ Nguyệt rồi trở về chỗ ngồi của mình.

Trần Mạc học cùng lớp với Chung Linh và Hồ Nguyệt từ năm lớp mười một. Bình thường cũng là người khá tốt, vẻ ngoài khá ưa nhìn, với tính tình hòa nhã. Ngay từ đầu Hồ Nguyệt còn nghiêm túc thảo luận với Chung Linh không biết có phải anh ấy đã thầm mến cô từ lâu rồi không.

Chung Linh không tin, Hồ Nguyệt là điển hình cho kiểu người vừa gặp đã yêu.

Nhưng gần đây, Hồ Nguyệt đã phát hiện ra rất nhiều manh mối.

Nếu như cô gái đang yêu là người nhút nhát và kín đáo thì có lẽ tâm tư của chàng trai lại thẳng thắn và không giỏi che giấu. Vô tình nhìn vào mắt cô, tùy tiện giúp cô, Chung Linh chậm chạp, mãi không nhận ra, nhưng Hồ Nguyệt có khiếu buôn chuyện nhạy bén, nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của Trần Mạc.

Nếu người khác có ý với Chung Linh, Hồ Nguyệt có thể sẽ chế giễu cô bạn mình, nhưng Trần Mạc, ngoại hình đẹp, gia đình gia giáo, tính cách cũng tốt, ừm, là người có thể tin tưởng được.

À đúng rồi, học lực cũng tốt.

Đúng là ông trời tác hợp.

Thấy Chung Linh đang nghỉ ngơi, Hồ Nguyệt nhẹ nhàng rời khỏi bàn, đi đến chỗ của Trần Mạc, hất hàm ra hiệu chỉ về phía cửa, Trần Mạc đứng dậy, đi theo Hồ Nguyệt ra ngoài phòng học.

Đi ra khỏi phòng học, Hồ Nguyệt như trút được gánh nặng trong lòng, bắt đầu nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ cậu không có ý tưởng gì sao?"

Trần Mạc khó hiểu: "Cái gì ý tưởng?"

Hồ Nguyệt lấy tay vỗ trán, rêи ɾỉ nói: "Chẳng lẽ cậu định mỗi ngày đều nhìn Chung Linh như vậy à? Không sợ sẽ có một ngày cô ấy bị người khác cướp đi sao?"

Dựa theo mức độ giác ngộ của Chung Linh, nếu bị người khác cướp đi sẽ có một chút khó khăn. Nhưng chuyện này không quan trọng, Hồ Nguyệt cần thúc giục Trần Mạc hành động.

"Sợ, nhưng tôi cũng không biết nên làm như thế nào." Trần Mạc do dự một chút mới trả lời.

Hồ Nguyệt hừ một tiếng: "Nhìn dáng vẻ này của cậu, sợ là tới khi tốt nghiệp cũng không có tiến triển gì."

Trần Mạc suy nghĩ một chút, một lúc sau thử thăm dò nói: "Nếu không, thứ sáu hẹn cậu ấy tới thư viện đọc sách làm bài tập, cậu cảm thấy thế nào?"