Chương 4.2: Tới lớp học chờ tôi

Trần Mạc vừa đề xuất, Hồ Nguyệt lập tức quay người vỗ tay nói: "Được. Cũng có thể xem là một ý kiến hay. Vừa vặn cậu có thể nói chuyện với Chung Linh chủ đề liên quan tới vật lý và toán học, cậu cùng cậu ấy giải đề nhất định sẽ có tiếng nói chung."

Hai người âm mưu ở bên ngoài, cuối cùng sau khi chốt hạ kế hoạch, Hồ Nguyệt đến hỏi Chung Linh, cuối cùng nói ba người họ sẽ đi cùng nhau.

Hồ Nguyệt và Trần Mạc liếc nhìn nhau, tự cho rằng thật hoàn hảo, vỗ vai Trần Mạc, dáng vẻ vô cùng đắc ý đi vào trong lớp.

Chung Linh vừa nghe nói muốn đến hiệu sách học bài, đôi mắt buồn ngủ lập tức tỉnh táo một chút, khóe miệng cong lên một nụ cười dịu dàng điềm tĩnh, rất nhanh liền đồng ý.

Đã gần cuối học kỳ năm lớp 11, Chung Linh cũng có chút lo lắng, một mặt cô chịu áp lực từ Chung Vân Tuệ, mặt khác cô muốn cố gắng học hành chăm chỉ để vào được một trường tốt.

Khi chọn môn học, Chung Vân Tuệ kiên quyết đưa ra lựa chọn tốt cho Chung Linh, cô không muốn làm trái ý, trực tiếp chọn lý, hóa, sinh. Môn hóa và sinh thì không sao, nhưng môn vật lý như một ngọn núi nặng và vững chắc, chắn ngang trước mặt, không có đường đi chỉ có thể leo lên để tiến về phía trước.

Một thời gian nữa sẽ có kỳ thi hàng tháng, lần trước kết quả không tốt, sắc mặt Chung Vân Tuệ nhìn có chút khó coi, vì Chung Linh rất nhút nhát cho nên bà cũng không nhiều lời, Chung Linh biết điều đó. Nếu như trong kỳ thi lần này cô thi không tốt, Chung Vân Tuệ chắc chắn sẽ tức giận.

Vì vậy, gần đây cô đã buộc mình phải xem lại những kiến thức trước đây, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy đầu óc mình có chút kém cỏi, mặc dù một loại câu hỏi được thay đổi thành một dạng câu hỏi khác, nhưng đầu của Chung Linh trống rỗng, không nghĩ ra được bất cứ cách giải nào, cô cũng rất buồn phiền.

Vừa lúc Hồ Nguyệt rủ cô cuối tuần cùng học nhóm, Chung Linh cầu còn không được, dù sao một mình cô tự học ở nhà cũng không mấy hiệu quả.

Chuyện tới hiệu sách cứ như vậy mà quyết định xong.

Buổi trưa sau khi tan học, Chung Linh không nhận được tin tức gì từ Trì Thanh Chước, tập đề này buổi chiều anh không cần sao?

Chung Linh đã gửi một tin nhắn cho Trì Thanh Chước, câu trả lời là: “Ở lớp đợi tôi.”

Sau giờ học, các bạn học xung quanh lần lượt thu dọn đồ đạc rời đi, Chung Linh nói với Hồ Nguyệt buổi tối sẽ có ít người ở lại, sau khi Hồ Nguyệt biết chuyện cũng thu dọn cặp sách rời đi. Suy cho cùng thì nhà Hồ Nguyệt vẫn có người nấu cơm cho, Chung Vân Tuệ ban ngày bận rộn công việc, không có thời gian chăm sóc Chung Linh, phần lớn bữa trưa của Chung Linh đều là tiền Chung Vân Tuệ đưa cho để cô tự mình giải quyết ở bên ngoài.

Chung Linh gấp đôi tờ giấy đặt nó lên bàn, lúc nào cảm thấy chán cô bắt đầu lấy quyển ghi chú bài làm sai của mình ra bắt đầu xem, cô cũng không hề phát hiện ra Trì Thanh Chước đã đi tới trước bàn mình từ lúc nào.

Ánh sáng trên bàn bị bóng người cao lớn trước mặt che khuất, để lại một bóng đen, Chung Linh từ trong cuốn sổ chi chít bút màu xanh đỏ ngẩng đầu lên, thấy quai hàm của Trì Thanh Chước căng chặt, ánh đèn trắng đang tỏa sáng sau lưng anh, mà bản thân anh hoàn toàn không bị những thứ này ảnh hưởng.