Chương 5.1: Đánh giá con mồi

“Của tôi?” Anh cầm tờ giấy kiểm tra trên bàn lên hỏi.

Chung Linh chân tay luống cuống đặt bút xuống, nhỏ giọng đáp lại.

Trì Thanh Chước chỉ cầm tờ giấy trên bàn lên, nhìn hai cái, sau đó đem cất đi, rồi tiếp tục nhìn Chung Linh.

Chung Linh đưa mu bàn tay che nửa gò má, đôi mắt quả hạnh mở to: "Còn... Còn gì nữa không?"

"Đi ăn thôi."

"... A?"

"Cùng ăn đi." Trì Thanh Chước lặp lại, cao giọng nói.

Chung Linh nghĩ rằng anh muốn mời mình ăn cơm để cảm ơn, vì vậy cô vội vàng từ chối: "Bạn học Trì, cậu không cần phải quá khách sáo, đây là việc tôi nên làm."

Tuy nhiên, người khác mời mình ăn cơm, cũng không nên bày tỏ thái độ như vậy... Chung Linh nhịn không được thầm nghĩ.

Vẻ mặt của anh giống như là đang thông báo hoặc là ra lệnh cùng đi ăn cơm.

Lúc này, trong lớp vẫn còn một số học sinh chưa về, nhìn thấy Trì Thanh Chước đứng ở trước mặt Chung Linh, bọn họ nhịn không được liếc mắt qua nhìn, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, cố gắng tạo ra một bông hoa.

Khi Trì Thanh Chước nghe câu trả lời của Chung Linh, từ trên cao nhìn xuống Chung Linh, dáng vẻ trông rất trịch thượng.

Chung Linh vẫn lấy mu bàn tay che mặt, khuôn mặt của Trì Thanh Chước bị ánh sáng và bóng tối phân chia thành hai mảng sáng và tối, khuôn mặt anh ở trong bóng tối, trông vô cùng khó coi.

Chung Linh cũng ý thức được Trì Thanh Chước không có cái gọi là cảm ơn mà chỉ là đang ra lệnh. Chung Linh phản ứng lại, bắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc, Trì Thanh Chước thấy vậy đã quay người bước ra ngoài, Chung Linh phải nhanh chóng thu dọn xong, chạy theo đuổi kịp Trì Thanh Chước.

Hai người một trước một sau, cùng dòng người tấp nập đi về phía cổng trường, đang là giờ cao điểm, mọi người đều đang chen chúc nhau, rất nhanh khoảng cách giữa hai người bị kéo ra xa. Chung Linh nhìn bóng lưng ngày càng xa của Trì Thanh Chước, thầm nghĩ, chẳng lẽ... cứ chia tay như thế này, rồi lại gặp nhau lần sau.

Trước khi Chung Linh có thể thực hiện nó, Trì Thanh Chước đã dừng lại bên đường, nhìn về phía Chung Linh.

Trì Thanh Chước quá bắt mắt, anh chỉ đứng bên đường một lúc, học sinh đi ngang qua đều nhìn về phía anh.

Chung Linh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước đến bên cạnh anh.

Cô ước mình có thể cúi đầu xuống, biến thành một tấm vải trong suốt để những người xung quanh không thể nhìn thấy cô.

“Ăn ở đâu?” Đi ra khỏi cổng trường, Chung Linh hỏi.

"Đi rồi sẽ biết."

Chung Linh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo anh đến phía đối diện cổng trường, Trì Thanh Chước có dáng người cao, chân dài nên Chung Linh phải tăng tốc mới theo kịp anh. Bình thường Trì Thanh Chước đều đi cùng với con trai, cho nên cũng không để ý lắm, liếc mắt thấy Chung Linh cách mình khá xa, cố ý đi chậm lại.

Chung Linh không biết tại sao lúc đầu Trì Thanh Chước lại đi nhanh như vậy, bây giờ cố ý đi chậm lại một chút nên suýt chút nữa không theo kịp.

Hai người đi cạnh nhau mà không nói một lời nào.