Chương 2: Tổ phụ

Triệu Hàm Chương nhận thuốc do nha hoàn đưa tới uống một hơi cạn sạch, sau đó ngậm một viên mứt hoa quả, trả lại chén thuốc cho cô nàng, hỏi: "Em nghe ngóng được gì không, lần này trong những người bị thương có ai mất trí nhớ giống ta không?”

Nha hoàn Thính Hà lắc đầu, "Bẩm Tam nương, chưa từng nghe qua ạ.”

"Vậy chuyện ta bị thương mất trí nhớ đã truyền ra ngoài chưa?”

Thính Hà buồn bã nhìn nàng, "Em đã nói với bên ngoài như Tam nương dặn dò rồi, nhưng... nhưng dường như không có ai tin hết.”

Triệu Hàm Chương mới mặc kệ bọn họ có tin hay không, nàng chỉ muốn giáo sư Phó biết, Triệu gia này có một cô em gái mất trí nhớ.

Cũng không biết giáo sư Phó có vận khí tốt như cô hay không, còn... bay đến nơi này, còn là mượn xác hoàn hồn.

Không sai, cô đúng là mượn xác hoàn hồn, sau khi tỉnh lại mười ngày, cô đã nghĩ ra đủ loại biện pháp khác nhau để nghiệm chứng, cô đúng là đã nhập vào người một cô bé có dung mạo rất giống cô này.

Cô bé này cũng họ Triệu, ở nhà xếp hàng thứ ba, người ta gọi là Tam nương, năm nay mới mười bốn tuổi.

Quá nhỏ, cô không biết xấu hổ chiếm lấy cơ thể của cô bé, vì vậy ban đêm cô thường gọi cô bé ấy, muốn cô bé trở lại để tiếp tục cuộc sống của mình.

Dù sao cô cũng đã sống hai mươi tám năm, chịu nhiều gian khổ nhưng cũng hưởng không ít phúc khí, tuy chết trẻ nhưng cô là người gặp nạn, hậu quả tự nhiên cũng phải do cô gánh chịu, cô không thể đến một thế giới khác rồi chiếm lấy cơ thể của người ta.

Nhân quả này quá lớn, Triệu Hàm Chương không chịu nổi.

Đáng tiếc mặc kệ cô gọi như thế nào, đứa nhỏ này vẫn không hề xuất hiện, trong thân thể trống rỗng, một hồn phách cũng không còn.

Triệu Hàm Chương chỉ có thể chuyển lực chú ý đến trên người giáo sư Phó.

Tuy rằng ngày đó cũng chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng có thể nhìn thấy cô, còn gọi cô là cô Triệu, như vậy người đàn ông mặc âu phục đó nhất định là giáo sư Phó xảy ra chuyện ngoài ý muốn với cô rồi.

Thật là đẹp trai mà, khó trách các sinh viên luôn luôn thầm lén nghị luận về vẻ đẹp của anh.

Không biết vận khí của anh có tốt hay không, nếu giống như cô nhập vào thân thể người khác, thì không biết là thân phận gì, có thể nghe được tin tức cô thả ra mà tìm tới hay không.

Nếu không có nhập vào thân thể người khác, mà bây giờ cô là con người, cô có thể nhìn thấy anh không?

Triệu Hàm Chương mỗi ngày đều lo lắng, sau khi Thính Hà cất chén thuốc trở về, "Tam nương, Nhị nương cùng Tứ Nương ở bên ngoài cầu kiến.”

"Không gặp," Triệu Hàm Chương cũng không ngẩng đầu lên đã từ chối, "Nói ta nhìn thấy các nàng liền đau đầu.”

Thính Hà trầm mặc một chút, quỳ gối đáp lời sau đó lui ra ngoài.

Triệu Hàm Chương nằm ở trên giường thở dài một hơi, tuy rằng cô không phải nguyên chủ, nhưng vẫn có trí nhớ của nàng ấy, cho nên cũng không tính là mất trí nhớ.

Lúc cô không nghĩ tới, cô cũng không biết, nhưng chỉ cần nghĩ, ký ức liên quan sẽ xuất hiện trong đầu, nhìn thấy người mà nguyên chủ quen biết trước kia, ký ức trước kia sẽ chậm rãi hiện lên, có thể so với tìm kiếm trên Baidu luôn ấy.

Nhưng cũng cần có thời gian, huống chi còn có thời gian để đọc và tiếp thu, cho nên cô luôn không thể nhận ra người trước tiên, thời gian phản ứng có hơi dài, cho nên Triệu Hàm Chương dứt khoát tuyên bố mất trí nhớ, dù sao cô bị thương đầu là thật, cũng thật ... không thể nhớ nhiều.

Đáng tiếc, mọi người hình như đều không quá tin tưởng cô mất trí nhớ.

Triệu tam nương, khuê danh của cô bé là Hòa Trinh, cách đây không lâu mới tròn mười bốn tuổi, cha của cô bé cũng không cần phải nói đến, bởi vì ông ấy đã sớm chết, không có danh tiếng gì lớn.

Điều đáng nói là ông nội của cô bé.

Tổ phụ Triệu Trường Dư nổi tiếng cả nước, tước vị Thượng Thái bá, từng đảm chức vụ trung thư lệnh, có tiếng là người trong sạch và giản dị. Ông chỉ có một đứa con trai là cha cô, nhưng đã chết.

Cũng chỉ có một đứa cháu trai, cũng chính là em trai ruột của cô bé, tên là Triệu Vĩnh, năm nay mới mười hai tuổi, nhưng là một... đứa trẻ không được thông minh cho lắm.

Đây là cách nói uyển chuyển, mười hai tuổi, ngoại trừ tên của mình, thì thằng bé còn biết cha, mẹ, chị gái và ông nội.

Ở đây còn có chữ "Triệu" lặp đi lặp lại.

Cho nên Triệu Trường Dư muốn giao tước vị cho cháu trai của ông, cũng chính là đường bá Triệu Tế của Triệu tam nương.

Nhưng đoạn thời gian trước trong phủ đột nhiên có lời đồn đãi, nói Triệu Trường Dư muốn tìm cho Triệu Tam Nương một môn hôn sự hiển hách, dùng cái này để cam đoan sau khi cháu ruột Triệu Vĩnh kế thừa tước vị, không để gia sản sa sút.

Lời đồn đãi vừa mới nổi lên, Triệu Trường Dư còn chưa kịp ứng đối, Triệu Vĩnh mới mười hai tuổi đã dẫn theo người ra khỏi thành săn bắn.

Trên đầu vừa đổi một hoàng đế khác, ngoài thành khắp nơi đều là loạn quân lưu dân, tiểu công tử quý tộc trí lực không tốt lúc này ra khỏi thành tương đương với việc đi cho không.

Cố bé ấy nghe nói em trai mình rời khỏi thành, lập tức dẫn người ra khỏi thành tìm, lại gặp phải đại loạn ngoài thành, vì cứu Triệu Vĩnh, mà ngã từ trên ngựa xuống, lúc được nâng trở về đã tắt thở.

Cô gặp chuyện không may trong thang máy, vừa mở mắt ra liền ở thế giới này, lại nhắm mắt lại, vừa mở mắt, liền tỉnh lại từ trong khối thân thể này.

Mười ngày nay, Nhị nương và Tứ nương kiên trì muốn gặp cô đều là nữ nhi của Triệu Tế, đường tỷ muội của cô bé, Triệu Hàm Chương còn chưa nghĩ ra con đường kế tiếp phải đi như thế nào, cho nên không muốn gặp bọn họ.

Cô muốn tìm giáo sư Phó trước.

Loại chuyện xuyên qua này vốn rất thần kỳ, hơn nữa cô còn mượn xác hoàn hồn, nói không chừng giáo sư Phó thông minh tuyệt đỉnh có thể từ chuyện này tìm được quy luật gì đó, có thể giúp bọn họ xuyên trở lại thì sao?

Không biết thân thể của bọn họ trong thang máy thế nào rồi, nếu trở về hẳn là còn có thể sống lại chứ?

Triệu Hàm Chương có chút sầu lo, tay chân bủn rủn, không muốn động đậy.

Bên tai nghe Thính Hà bước nhanh vào, Triệu Hàm Chương liền nhắm mắt lại nói: "Không phải nói không gặp sao?”

"Tam Nương, là lang chủ muốn gặp ngài.”

Triệu Hàm Chương mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, "Tổ phụ?”

"Vâng, Thành bá dẫn người tới đón ngài.”

Thành bá là tâm phúc của tổ phụ, vẫn luôn hầu hạ bên người ông, hiện tại đại quản gia trong phủ chỉ là em trai của ông ấy.

Triệu Hàm Chương rũ mắt suy nghĩ một chút rồi nói: "Lấy quần áo đến thay cho ta đi.”

Người khác có thể không gặp, Triệu Trường Dư lại không thể không gặp, ông ấy là gia chủ.

Thính Hà vội vàng lấy ra một bộ thường phục hơi cũ thay cho Triệu Hàm Chương.

Triệu Hàm Chương nhìn mà vừa lòng, tán thưởng nhìn cô nàng một cái, sau khi thay xong quần áo xong liền có bốn vυ" già cường tráng nâng liễn vào, ôm Triệu Hàm Chương ngồi vào liễn rồi khiêng ra ngoài.

A, quên nói, từ khi cô ngã từ trên ngựa xuống, không chỉ bị thương đầu, còn bị thương chân, không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng tiểu thư quý tộc đó mà, thương gân động cốt nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, chỉ cần dám động thân thể này một cái mẫu thân liền khóc, có thể ôm cô khóc một ngày một đêm.

Cho nên mấy ngày nay Triệu Hàm Chương đặc biệt ngoan ngoãn, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng.

Đây là lần đầu tiên cô đi ra (không, là khiêng ra) sân viện của mình, dọc theo con đường hoa rực rỡ, ánh xuân rực rỡ, bướm bay lượn, có thể nhìn ra được, sân nhà này được xử lý rất tốt.

Một đường khiêng đi, hạ nhân nhìn thấy trên đường đều cúi đầu khom lưng lui sang một bên, chờ liễn đi qua thật xa mới dám hơi đứng thẳng dậy tiếp tục công việc trong tay.

Càng đến chủ viện, hạ nhân trên đường gặp phải càng thêm cung kính.

Cửa viện chủ viện mở ra, trong viện trồng một gốc cây ngô đồng, lúc này cây ngô đồng cành lá rậm rạp, phía dưới gốc cây đặt một cái bàn, một người đàn ông trung niên gầy gò tuấn tú... đang ngồi bên cạnh bàn.

Triệu Hàm Chương vừa nhìn thấy ông, trong đầu liền hiện ra hình ảnh hai ông cháu ở chung trước kia.

Trời ạ, người đàn ông trung niên dung mạo đẹp trai này hóa ra là ông nội của cô.