Chương 25: Mượn sức

Có tất cả mười lăm người, không nhiều, nhưng tất cả bọn họ đều là những người đứng đầu, và mỗi người trong số họ có từ chín đến mười lăm thuộc hạ.

Tổng cộng là một trăm chín mươi chín, ừm, không tính trường hợp của Triệu Câu.

Nhưng 199 người này không phải là chỉ có 199, mà phía sau bọn họ còn có vợ con, sau khi sinh được một tuổi đều đăng ký hết vào sổ sách, hiện tại trong danh sách có 896 người.

Những người này đều có thể cho Triệu Hàm Chương sử dụng.

Triệu Trường Dư giao danh sách cho Triệu Hàm Chương rồi nhắm mắt dưỡng thần trong phòng, trông giống như đã bàn giao toàn bộ quyền lực.

Nhưng ngón tay ông cứ siết chặt, trong lòng cũng không bình tĩnh.

Những người này nói nhiều không nhiều, nhưng nói ít thì cũng không ít, bọn họ đều là những tinh anh mà ông đã lựa chọn cẩn thận, họ là những người ưu tú nhất trong nhóm bộ khúc Triệu gia.

Triệu Hàm Chương có thể nắm bắt được thì tốt, nếu không được sợ sẽ bị cắn trả.

Triệu Hàm Chương mở danh sách ra, hỏi: "Trong đội có bao nhiêu con ngựa?"

Triệu Câu đáp: "Tổng cộng chỉ có hai mươi bốn con ngựa. "

Ánh mắt Triệu Hàm Chương sáng ngời, "Không ít, có thể dùng một chút."

Triệu Câu nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng một cái, Triệu Hàm Chương hỏi: "Nội dung huấn luyện hàng ngày là gì, tiêu hao bao nhiêu lương thực trứng thịt..."

So với những người nông dân nhìn thấy trên đường, thì những người này trông khỏe mạnh hơn nhiều, thoạt nhìn không hề bị đói, nuôi được một "đội quân chính quy" như thế, tiêu hao như thế cũng không ít, hơn nữa họ còn nuôi hai mươi bốn con ngựa.

Bất kể là hiện tại hay trong tương lai, ngựa chiến đều tinh quý hơn con người, còn có thể được sử dụng vào nhiều việc hơn nữa.

Triệu Trường Dư cũng lợi hại, ông có thể lén nuôi bọn họ mà không bị Triệu Trọng Dư phát hiện.

Triệu Hàm Chương cẩn thận hỏi thăm, sau khi trao đổi với những thủ lĩnh này, lại chạy tìm Triệu Trường Dư, "Tổ phụ, ngày mai con có thể đến xem bọn họ làm việc không?"

Triệu Trường Dư tự rót cho mình một tách trà, mỉm cười hỏi: "Làm ruộng có cái gì đáng xem?"

"Mặc kệ có hay không, con cũng nên chung đυ.ng với bọn họ nhiều hơn, không những bồi dưỡng tình cảm, mà còn để hiểu rõ điểm mạnh và điểm yếu của bọn họ, về sau con mới có thể chỉ huy bọn họ được." Nếu không phải hiện tại chân nàng còn chưa khỏe hẳn, nàng còn còn muốn huấn luyện chung với bọn họ nữa cơ đấy.

Niềm tin trong quân đội về cơ bản được xây dựng bằng cách có ăn ý hay không, có nghe lời hay không, huấn luyện nhiều là được.

Triệu Trường Dư dừng một chút, khẽ cau mày: "Ý định ban đầu của ta là để cho con dẫn dắt bọn họ, để bọn họ bảo vệ con, không phải cho con ..."

"Cũng giống nhau thôi, cũng giống nhau thôi," Hàm Chương cười hì hì bước lên phía trước, "Tổ phụ, mấy năm nay Lạc Dương không ổn định, con không đủ khả năng nuôi sống nhiều người như vậy chỉ bằng nghề nông đúng không? Người xem, ngài đã cho con tất cả mọi người, nhưng con không có tiền, nếu con không đủ khả năng nuôi sống họ, ......."

Triệu Trường Dư sững sờ, sau khi trầm mặc một lúc, ông nói: "Vẫn còn một số cửa hàng, khi nào trở về ta sẽ giao cho con."

Triệu Hàm Chương liền ân cần đấm chân cho ông, "Tạ ơn tổ phụ."

Triệu Trường Dư bật cười lắc đầu, ý vị thâm trường nói: "Thứ ta cho con, con phải nắm chắc mới được, nếu không thì..."

"Cháu gái biết, thứ cầm được trong tay con mới là của con, không cầm được, cũng chỉ có thể nhìn nó chạy đi, có ép cũng không giữ được" Triệu Hàm Chương mỉm cười nói: "Nhưng tổ phụ yên tâm, tay con lớn lắm, cũng rất chặt."

Triệu Trường Dư: "Nếu thật sự không cầm được thì sao?"

"Vậy thì thoải mái buông tay, ít nhất cũng lưu lại được một phần hương khói, bây giờ cả triều hỗn loạn, ai biết khi nào chúng ta sẽ nhờ người khác giúp đỡ? Nếu đó không phải là vấn đề quan trọng như nguyên tắc, thì chúng ta có thể khoan dung nhiều hơn."

Triệu Trường Dư sảng khoái của thở ra một hơi, mặc dù chỉ là khoác lác, còn chưa từng thấy hiệu quả, nhưng nói chuyện với người thông minh cũng đỡ tốn công sức, ông tỏ vẻ rất hài lòng đối với Triệu Hàm Chương.

Hai ông cháu vui vẻ về nhà, nhưng tâm trạng vui vẻ sau khi trở về lại biến mất, bởi có người trong nội cung đến, Triệu Trọng Dư phải tiếp đãi một lúc lâu.

Triệu Hàm Chương đi theo sau lưng Triệu Trường Dư, nhìn thấy được vị nội thị đang truyền lời kia, vị nội thị kia khi nhìn thấy Triệu Trường Dư thì lập tức đứng dậy, bước lên phía trước hành lễ: "Thượng Thái Bá, hôm nay bệ hạ nhận được đề sách của ngài, đã đặc biệt phái tiểu nhân đến nói chuyện."

Triệu Trường Dư liền mời hắn ngồi lên ghế trên, nhưng nội thị lại từ chối, hắn nhìn Triệu Trọng Dư và Triệu Hàm Chương, "Cái này ......".

Triệu Trường Dư thở dài nói: "Sức khỏe của ta không còn tốt như trước, bây giờ chuyện gia đình và quốc sự về cơ bản đều giao cho Nhị đệ, nội thị có chuyện gì cứ nói thẳng."

Nội thị hơi suy nghĩ một chút rồi nói: "Kính xin bá gia và Đình hầu về sau giữ kín như bưng, những lời này từ miệng tiểu nhân, chỉ lọt vào tai hai vị."

Triệu Trường Dư gật đầu đồng ý, nhưng không có gọi Triệu Hàm Chương lui xuống, Triệu Hàm Chương cũng cúi đầu cụp mắt đứng ở một bên làm bối cảnh, trong lòng thầm nghĩ, nhìn không thấy ta, nhìn không thấy...

Nội thị lại nhìn nàng một cái, thấy Triệu Trường làm như không nhìn thấy, chỉ có thể cố gắng phớt lờ nàng, thấp giọng nói: "Bệ hạ cũng lo lắng cho Khương Hồ ở phía bắc, cho nên dự định để hai vị sứ quân Vương Diên và Cao Thao trấn thủ Kinh Triệu quận, Phó Trung Thư cũng có ý này, trong triều có rất nhiều người ủng hộ việc điều động này, nếu có thể nhờ bá gia dâng thư, thì chuyện này sẽ hợp lý hơn......."

Tóm lại một câu, để Triệu Trường Dư dâng tấu trước, lần này đổi người tiếp quản Kinh Triệu quận từ Đông Hải vương thành Vương Diên cùng Cao Thao, hoàng đế sẽ vô cùng cảm kích, Vương Diên và Cao Thao cũng sẽ vô cùng cảm kích.

Triệu Trường Dư cười ha hả tiễn nội thị, người vừa đi, nụ cười trên mặt ông lập tức biến mất, ông ôm ngực thân thể lung lay hai cái.

Triệu Hàm Chương vội vàng vươn tay đỡ ông, Triệu Trọng Dư cũng duỗi tay đỡ huynh trưởng, cau mày khi thấy Triệu Hàm Chương từ bên kia chạy tới, sao đứa nhỏ này vẫn còn ở đây?

Nhưng điều quan trọng nhất lúc này không phải là chuyện này, ông ta mặc kệ Triệu Hàm Chương, đỡ Triệu Trường Dư ngồi xuống giường nhỏ, "Huynh trưởng, bệ hạ đây là muốn ngài chống lại Đông Hải vương sao?"

Triệu Hàm Chương rót một chén nước ấm cho Triệu Trường Dư.

Triệu Trường Dư nhấp một ngụm, ổn định lại hơi thở rồi mới nói: "Chỉ là mượn sức thôi."

"Vậy thì chúng ta ......".

"Ta bị bệnh," Triệu Trường Dư cắt ngang những gì ông ta sắp nói, thở ra một hơi: "Từ ngày mai trở đi, ta sẽ đóng cửa từ chối tiếp khách, vì ta bị bệnh, ta tự nhiên không đủ sức để quan tân chuyện đất nước, cứ tùy bọn họ thôi."

Triệu Trọng Dư thấp giọng nói: "Kỳ thật giúp đỡ bệ hạ cũng không có gì không tốt, Vương Diên là cậu ruột của bệ hạ, thế lực của Cao Thao cũng không yếu, lúc này bán giao tình cho bọn họ, tương lai Triệu gia chúng ta ..."

Triệu Trường Dư khoát khoát tay nói: "Không ổn, Vương Diên cùng Cao Thao đấu không lại Đông Hải vương."

"Nhưng không phải Phó Trung Thư cũng dâng thư đề nghị Vương Diên tiếp quản Kinh Triệu quận sao?"

Triệu Trường Dư mím môi nói: "Triệu gia chúng ta khác với Phó gia, chuyện này không ổn, không cần nhắc lại nữa."

Sắc mặt Triệu Trọng Dư có chút khó coi, ông ta căng cứng, nhưng thấy ngực Triệu Trường Dư phập phồng lên xuống dữ dội, cho nên ông ta cũng không dám thảo luận vấn đề này nữa, vì sợ làm Triệu Trọng Dư tức giận.

Ông ta đang định đứng dậy cáo từ thì lại nhìn Triệu Hàm Chương đang đứng ở một bên, cau mày hỏi: "Chân của ngươi lành chưa?"

Triệu Hàm Chương cúi đầu cung kính nói: "Hôm qua tổ phụ bị bệnh, con vội vàng đứng lên, đi lại một chút, phát hiện mặc dù vẫn còn đau nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại. "

Triệu Trường Dư: "......".

Ông liếc mắt nhìn Triệu Hàm Chương rồi nói thêm cho nàng: "Đứa nhỏ này hiếu thảo."

Triệu Trọng Dư vẫn không nói gì, cho dù lúc trước ông ta nghi ngờ nàng giả vờ bị thương, lúc này nhắc tới cũng không tốt, ông ta chỉ có thể nghiêm mặt nói : "Chăm sóc tốt cho tổ phụ ngươi."

Triệu Hàm Chương đồng ý, nhìn Triệu Trọng Dư rời đi.