Chương 26: Tự hào

Ông ta vừa đi, Triệu Trường Dư liền tựa vào trên giường, sâu kín thở dài một tiếng, vẻ mặt sầu lo.

Cũng không biết ông là đang sầu lo Đại Tấn, hay là đang sầu lo Triệu gia.

Triệu Trường Dư nghĩ đến tâm sự của mình, ánh mắt liền chậm rãi dừng trên người Triệu Hàm Chương, thấy nàng đang pha trà thuốc cho mình, liền nói: "Tam nương, Phó Trung Thư đề nghị Vương Diên tiếp nhận Kinh Triệu quận, con cảm thấy thế nào?”

Triệu Trường dừng một chút rồi hỏi: "Con có biết Vương Diên không?”

Triệu Hàm Chương lục lọi trong đầu, kết hợp với ghi chép trong sử sách, gật đầu nói: "Con biết, Phó Trung Thư muốn nhân cơ hội này nâng đỡ đương kim, nhưng Đông Hải vương bá đạo tự phụ, sợ là sẽ không nhượng bộ, việc này không thành đâu.”

Triệu Trường Dư sắc mặt hơi nguôi giận, "Nhưng Phó Trung Thư vẫn là đề nghị như thế, hiện giờ hai nhà chúng ta là thông gia, thông gia đứng chung một chỗ cũng là hợp tình hợp lý, con nghĩ thế nào về đề nghị của thúc tổ con?”

"Không được" Triệu Hàm Chương nói: "Phó gia có thể nói như vậy, bởi vì Phó gia có Phó Trung Thư ở đây, cho dù là chuyện không thành, ông ta cũng có thể chống đỡ áp lực từ Đông Hải vương, nếu thành, liền có thể kiềm chế Đông Hải vương, nhưng nhà chúng ta, tổ phụ bệnh nặng, hiển nhiên đã không thể che chở Triệu gia nữa, lấy năng lực của thúc tổ, tham dự vào trong vũng bùn này, muốn toàn thân trở ra cơ hồ không có khả năng, đến lúc đó Triệu gia nói không chừng sẽ trở thành gà để Đông Hải vương gϊếŧ gà dọa khỉ.”

Triệu Hàm Chương nói đến đây lại vui vẻ, "Đến lúc đó, Phó gia thành con khỉ kia, ngược lại thành toàn cơ hội cho thân gia hai nhà chúng ta cùng chung hoạn nạn.”

Triệu Trường Dư:... Trước kia sao ông không phát hiện cháu gái ranh mãnh như vậy?

Mặc dù oán thầm, nhưng trong lòng Triệu Trường Dư lại rất kiêu ngạo, đây chính là cháu gái của ông, con bé mới mười bốn tuổi, mưu trí cũng không kém gì thúc tổ của mình.

Kiêu ngạo qua đi liền có chút chua xót cùng tiếc hận, đáng tiếc, đứa nhỏ tốt như vậy lại sắp biến thành nhà người khác, nếu con bé là bé trai thì tốt biết bao.

Nếu nàng là con trai, cho dù A Trị chết sớm, đại phòng cũng sẽ không chặt đứt truyền thừa, Triệu gia còn có thể tiến thêm một bước.

Hiện tại lui mà cầu tiếp theo truyền tước vị cho nhị phòng, Triệu Trường Dư tuy rằng ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn là vô cùng tiếc hận.

Thấy Triệu Trường Dư trầm mặc hồi lâu, Triệu Hàm Chương có chút lo lắng, chẳng lẽ nàng nói sai?

"Tổ phụ?”

Triệu Trường Dư hoàn hồn, nhìn nàng một cái rồi nói: "Nếu con đã biết nghĩ, vậy thì suy nghĩ nhiều một chút, ta sai người mở cửa Tây, bắt đầu từ ngày mai, con có thể từ nơi đó rời đi, nhân thủ phía thành tây con phải mau chóng thu nạp, thời gian của ta cũng không còn nhiều đâu.”

Triệu Hàm Chương: "Trong phủ..."

"Trong phủ không cần con lo lắng, trong nhà nếu đã đóng cửa không tiếp khách, vậy con mỗi ngày cứ tới đây hầu bệnh, thay ta chép kinh văn cầu phúc đi.”

Triệu Hàm Chương vui vẻ đồng ý, nàng ân cần rót trà cho Triệu Trường Dư, "Tổ phụ, đây là trà thuốc Trần thái y kê, Thành bá nói rất tốt cho sức khỏe, nào, ngài uống nhiều hơn một chút.”

Triệu Trường Dư đưa tay tiếp nhận, Thành bá vẻ mặt vui mừng tiến vào bẩm báo, "Lang chủ, Phó Đại lang quân tới, nói là đến tận hiếu với ngài.”

Triệu Trường Dư liếc mắt nhìn Triệu Hàm Chương, phất tay với nàng nói: "Vậy con đi truyền lời với cô gia đi, nói hiếu tâm của hắn ta nhận được.”

Triệu Hàm Chương đứng dậy đáp ứng, khom người cáo từ.

Triệu Trường Dư nhìn bóng lưng nàng, nhìn thế nào cũng cảm thấy vui vẻ, ông khẽ nhíu mày, lại một lần nữa hỏi Thành Bá, "Ngươi xác định trước đó bọn họ không có quan hệ cá nhân?”

Điều này trông không giống chút nào.

Thành bá cũng cảm thấy không giống, "Nô đã cẩn thận hỏi qua, mấy năm nay nữ lang không có liên lạc gì với Trường An, Phó đại lang quân là năm năm trước rời kinh, năm năm trước..."

Năm năm trước Triệu Hàm Chương mới chín tuổi, cho dù bọn họ biết nhau, gặp mặt, ai có thể nghĩ tới chuyện đó chứ?

Triệu Trường Dư thì thào, "Vậy chính là vừa gặp đã thương?”

Ông khổ não, đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu?

"Hy vọng nàng sẽ không bắt chước mấy nữ tử bị khốn khổ vì tình kia..."

Thành bá an ủi ông, "Nữ lang sẽ không, lang chủ thấy mưu tính mấy năm nay của nàng thì biết, vả lại về tình cảm, ai có thể so sánh được với vị trí của Nhị nương tử cùng Nhị lang trong lòng nàng?”

Triệu Trường Dư trước mắt cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy, hơn nữa, nàng rốt cuộc là cháu gái ruột của mình, thà cho nàng lợi ích cũng còn hơn cho nhị phòng.

Nghĩ như vậy, Triệu Trường Dư lại phấn chấn, nói với Thành bá: "Lấy cái hộp ở ô vuông thứ hai bên tay trái tủ đầu giường ra.”

Thành bá sửng sốt, "Những thứ đó không phải muốn cho Nhị lão thái gia..." Tiếp xúc với ánh mắt của Triệu Trường Dư, hắn nuốt xuống những lời còn lại, khom người nói: "Vâng.”

Triệu Trường Dư mở hộp ra, lấy quyển sách bên trong ra, bắt đầu cân nhắc nên gạch bỏ cái gì, "Lão nhị không tiến bộ, Tam nương lại có năng lực ngoài dự liệu của ta, chuyện trên đời này đều là như thế, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, nếu nàng có kiến thức này, vậy cho nàng thêm một vài thứ.”

Bản thân Triệu Trường Dư chính là người tiếc rẻ tài vật, giao đại phòng cho nhị phòng một là vì đại cục, hai là vì cháu trai và cháu gái.

Hiện tại cháu gái mình có năng lực, ông đương nhiên sẽ cố gắng hết sức để lôi kéo mọi chuyện về phía Triệu Hàm Chương.

Thực tế, một Tỳ Hưu rất khó kiềm chế được mong muốn tặng những thứ tốt đẹp cho người thân của mình mà truyền lại cho nhị phòng, nếu không phải ông có lý trí đầy đủ, biết mang thứ đó cho mẫu tử Vương thị là hại bọn họ, chứ không phải mang lại lợi ích cho họ, thật sự ông một chút cũng không muốn cho nhị phòng.

Hiện tại Triệu Trường Dư đã dùng ý chí rất lớn trong việc lựa chọn, chọn lựa một ít, cẩn thận kiểm tra với Thành bá, xác định cái nào có thể lén lút cho Triệu Hàm Chương, cái nào thì đưa công khai.

Cứ như vậy, danh sách của hồi môn của Triệu Hàm Chương bắt đầu thêm tăng thêm điều mục.

Triệu Hàm Chương và Phó Đình Hàm ở trong hoa viên hoàn toàn không biết gì về chuyện này, nàng cho lui hạ nhân, để cho bọn họ đứng xa sau đó liền hưng phấn nói với Phó Đình Hàm: "Hôm nay ta lại nhận được một khoản tài sản.”

Phó Đình Hàm: "... Gia đình nàng giàu có như vậy à?”

Tài sản có thể làm cho Triệu Hàm Chương vui vẻ hẳn là không ít.

Triệu Hàm Chương rụt rè nói: "Không ít, chủ yếu là tổ phụ ta có tích lũy.”

Phó Đình Hàm không nghĩ tới nàng dung nhập tốt như vậy, đã có thể gọi Triệu Trường Dư là tổ phụ mà không hề thấy khó chịu.

Hắn mừng cho nàng, cũng có chút hâm mộ, "Hôm nay chúng ta bắt đầu học tiếng Nhã?”

Triệu Hàm Chương gật đầu, "Với chỉ số thông minh của giáo sư Phó, hẳn là có thể học rất nhanh.”

Dù sao hắn cũng có ký ức của nguyên thân.

Phó Đình Hàm cười cười, "Ta không quá có thiên phú trong việc học ngôn ngữ, chỉ sợ sẽ phiền Triệu lão sư.”

"Huynh chỉ cần đến, buổi chiều mỗi ngày ta hẳn là đều ở trong phủ. ”

"Buổi chiều?”

Triệu Hàm Chương: "Đúng vậy, buổi sáng ta sẽ đi xử lý tài sản.”

Nàng dừng một chút rồi nói: "Vốn định dẫn huynh đi xem một chút, nhưng bây giờ ta còn chưa nắm được bọn họ, đột nhiên dẫn huynh đi sẽ trở ngại lắm, cho nên còn phải chờ một thời gian.”

Phó Đình Hàm gật đầu, "Ta có thể chờ nàng.”

Triệu Hàm Chương rất hài lòng với sự săn sóc của hắn, cười nói: "Cứ quyết định như vậy đi, về sau mỗi buổi chiều huynh tới cửa, ta dạy huynh tiếng Nhã, thuận tiện trao đổi một chút tình cảnh của chúng ta? Huynh không biết nhiều về thời đại này, phải không? Ta hiểu rõ hơn, ta có thể giúp huynh hòa nhập ký ức của mình và hòa nhập vào thời đại này càng sớm càng tốt.

Phó Đình Hàm gật đầu.