Chương 1: Đứa trẻ sinh ra từ người mẹ quỷ

Đó là một đêm không trăng, trời bỗng nhiên tối sầm lại mây đen ngùn ngụt kéo đến phủ kín cả một vùng trời. Gió lớn nổi lên thổi qua từng tán cây góc lá, những cây khô không còn đủ sức chống đỡ thậm chí còn bị thổi ngã.

Trời bắt đầu mưa, tiếng rào rào từ xa dần kéo đến. Ban đầu là những giọt mưa thưa thớt, sau đó lại ào ạt rơi xuống như xối, giọt nào giọt nấy cũng to và nặng hạt. Khung cảnh xung quanh chính thức chìm vào một màn mưa xối xả, không còn tiếng người cười nói, cũng không còn tiếng chó sửa hay những tiếng chim hót nữa mà lúc này chỉ còn là âm thanh của tiếng mưa rơi.

Hôm ấy, cả nhà Quách Hương đi ngủ từ rất sớm, tiếng mưa khiến cho còn người càng dễ đi vào giấc ngủ hơn, chẳng mấy chốc cả nhà đều đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Nữa đêm, cô bỗng nhiên đau bụng dữ dội, động đến mới phát hiện ra mình đã vỡ nước ói tự lúc nào, dưới váy ngủ cũng đã thấm ướt một mảng lớn.

"Chồng, chồng ơi, em đau bụng quá..." Cô đưa tay lay lay chồng mình dậy nhưng hắn lại ngủ rất say, không còn cách nào khác cô chỉ đành tự thân mình đi đến phòng vợ chồng chú ba gõ cửa nhờ vã.

Nghe thấy tiếng gõ, hai vợ chồng chú ba nhanh chóng chạy ra mở cửa. Cửa vừa mở Như Thùy đã nhìn thấy gương mặt nhăn nhó tím tái của cô, nhỏ chỉ hơi giật mình một chút sau đó liền chấn tỉnh lại hỏi: "Có chuyện gì vậy chị hai?"

Quách Hương ôm lấy bụng mình khó khăn nói: "Chị, đau bụng quá!"

Hai vợ chồng chú ba đưa mắt nhìn nhau, nét mặt ai nấy cũng đều hiện lên vẻ buồn mang mác.

Cuối cùng ngày này cũng đã đến rồi.

Như Thùy bước đến dìu cô vào bên trong nằm trước rồi quay sang bảo chồng đi gọi anh hai dậy để phụ giúp đỡ đẻ cho chị dâu mình, còn bản thân thì đi nấu nước ấm.

Trong nhà lúc đó ai nấy cũng đều lo lắng sốt vó, chỉ có anh hai, dường như hắn không hề trông mong vào cái ngày này một chút nào cả.

Nơi họ ở là một vùng quê nghèo, người dân ở đây sống rất cách biệt với thành phố xa hoa phồn thị. Dân cư ở đây lại thưa thốt, muốn tìm được một bà đỡ cũng tốn rất nhiều thời gian, nhất là khi trường hợp của cô lại khó nói đến như vậy không biết ai lại cả gan dám đến đỡ đẻ đây?

Lúc trở về, cả người Thành Bằng đều ướt nhẹp hết cả nhưng vẫn vội vã dẫn bà đỡ vào bên trong trước sau đó mới lo đến bản thân mình.

Như Thùy lấy khăn đưa cho chồng, ý bảo anh lau người tránh để bị cảm, sau đó liền bước vào bên trong coi phụ giúp được gì thì phụ.

Thanh Bằng nhận lấy cẩn thận lau khô người, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn sang người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ở giữa nhà.

Tiến lại gần, anh an ủi nói: "Đứa bé trong bụng chị dâu dù có thế nào đi nữa cũng cần phải được sinh ra, anh đâu thể để thằng bé nằm ở trong bụng mẹ mãi được, cũng phải để cho nó được nhìn thấy ánh mặt trời chứ. Chuyện của chị dâu cũng đâu ai mong muốn nó diễn ra, anh đừng có tự trách mình như vậy nữa."

Nhưng Thanh Hoằng vẫn đau khổ không thôi, gương mặt chứa đầy sự đau khổ.

"Nhưng khi ấy nếu không phải anh để cô ấy một mình ở lại dưới núi mà trở về trước thì mọi chuyện cũng đâu có như vậy."

Đều là do hắn không tốt, là chồng mà không làm tròn bổn phận của một người chồng để rồi khi lâm vào tình cảnh này mới biết hối hận.

Thanh Bằng đang định lên tiếng an ủi thì bên trong lại vang lên tiếng khóc lớn của trẻ sơ sinh, nét mặt hai người thoáng chốc trở nên mừng rỡ, sinh rồi, đứa bé ra đời rồi.



Như Thùy cẩn thận lau rửa đi hết tất cả vết máu trên người đứa bé, sau đó quấn lên người nó mộ tấm vải rồi mang ra ngoài cho hắn xem.

Vừa nhìn thấy nhỏ, Thanh Bằng liền tiến lại gần hỏi: "Là trai hay gái?"

Cô mỉm cười: "Là một đứa bé trai." Nói xong cô mang đến gần chỗ Thanh Hoằng đang ngồi nói: "Chị dâu nói em phải đưa đứa bé đến tận tay anh."

Hai tay hắn run run cẩn thận bồng bế đứa bé từ tay nhỏ, nhìn nó cứ khóc mãi không ngừng như vậy khóe mắt hắn lại cay cay.

Bé con chắc hẳn cũng đang cảm nhận được mẹ nó sắp đi xa nên mới khóc quài không dứt đây mà!

"Cô ấy ra sao rồi?"

"Chị dâu vẫn..."

Như Thùy chưa kịp dứt câu bên trong đã vang lên một tiếng hét lớn, là tiếng của đỡ, hắn vội vàng đưa đứa bé cho cô rồi chạy vào trong xem xét tình hình.

Vừa mở cửa ra đập vào mắt hắn là cổ thi thể đang dần phân hủy của vợ mình, nơi những phần thịt thối còn xuất hiện thêm những con vòi lúc nha lúc nhúc trong đấy, mùi thối bốc lên khắp cả căn phòng. Bên góc phòng là bà đỡ, gương mặt bà ấy sợ hãi không thôi trước tình cảnh quỷ dị này, tay chân đều trở nên mềm nhũn hết cả, đến đứng cũng không đứng nổi phải dựa vào vách tường để bản thân không phải ngã ra đất.

Vừa nhìn thấy hắn bước vào bà liền run rẩy chỉ tay lên giường, miệng lắp bắp: "Cô ấy, cô ấy..."

Hắn như chết chân tại chỗ, đi cũng không đi nổi cứ thế mà đứng đó nhìn vợ mình bằng đôi mắt đỏ ngầu.

Quách Hương nhìn hắn, gương mặt đã phân hủy một phần lòi ra phần xương trắng muốt mỉm cười nhìn anh, khóe mắt thấm đẫm nước mắt trông thập phần quỷ dị.

Cô nói: "Em phải đi rồi, nhờ anh chăm sóc cho con thay cả phần em, nhớ bảo với con rằng em yêu nó nhiều lắm."

"Không, em không được đi, em phải ở lại để còm chăm sóc cho con nữa chứ." Hắn cố gắng lê từng bước chân nặng trịch tiến về chiếc giường cô đang nằm, nước mắt cứ ngỡ sẽ không bao giờ rơi lại rơi ra tự lúc nào không hay.

"Em xin lỗi, em không thể. Em bây giờ đã không còn là người nữa, ở lại chỉ gây hại cho gia đình mình mà thôi. Hãy quên em đi và đừng quên thay em chăm sóc con thật tốt."

Cho đến cuối cùng, chấp niệm lớn nhất trong lòng cô chính là đứa con trong bụng mình. Vì nó cô không tiếc hóa quỷ, trở thành một kẻ ghê tởm, hằng ngày phải uống máu, ăn thịt gà sống để có thể tiếp tục duy trì sự sống cho đứa bé.

Sau cùng đứa bé cũng đã ra đời, cô cũng không cần phải tiếp tục phải sống sót theo cách này nữa, lựa chọn nhắm mắt xua tay.

Đó cũng chính là lí do vì sao hắn không cảm thấy mong chờ khi đứa bé sắp chào đời, bởi lẽ một khi nó chui ra khỏi bụng cô cũng chính là lúc cô phải rời xa anh mãi mãi.

Thanh Hoằng từ sớm đã biết vợ mình đã chết dưới núi, thậm chí còn trở thành một con quỷ nhập tràng. Ngày đó cô trở về nhà trên người có đầy vết bẩn thỉu, quần áo còn dính rất nhiều máu trông rất chật vật. Nhìn thấy hắn, Quách Hương không nói không rằng bước thằng về phòng, khi đấy hắn vẫn nghĩ là do cô giận dỗi hắn vì hắn đã bỏ cô ở dưới núi mà đi về nhà trước.

Có ai ngờ, đến tối cô lại lén la lén lút ra sau nhà tay không bắt gà gặm cổ nó uống máu một cách ngon lành. Lúc chứng kiến được, hắn thậm chí còn cảm thấy sợ hãi, nhiều ngày sau đó còn xa lánh cô cảm thấy cô chẳng khác gì một còn quái vật khi uống máu gà sống như vậy.



Nhưng đến một ngày hẵn mới thấu hiểu tất cả, hóa ra vợ mình đã chết từ lâu, hóa ra ý chí sống của Quách Hương từ trước đến giờ đều nhờ vào đứa con đang dần thành hình trong bụng.

Nếu không có nó, có lẽ cô đã buông xuôi tất cả từ lâu rồi chứ không phải để mình trở thành một con quỷ không tim, da thịt mặt mũi đều trở nên tím tái đến cả bản thân còn cảm thấy chán ghét chính mình.

Nhiều ngày hắn chìm trong sự đau khổ, dằn vặt chính bản thân mình, hai vợ chồng chú ba có nói thế nào cũng không lọt tai hắn được. Biết được điều đó, cô bất chấp vẻ ngoài tím tái đáng sợ của mình mở cửa bước ra khỏi phòng để đến trước mặt hắn khuyên nhủ thì hắn mới chịu thông suốt.

Thời gian sau đó, hắn hằng ngày đều xuống núi từ rất sớm mua thêm gà sống đem về nhà làm thức ăn cho vợ. Không chán ghét vẻ ngoài đáng sợ của cô mà còn dọn vào ngủ với cô hằng ngày, xoa bóp cho cô mỗi khi cô bị vọp bẻ làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha.

Ngày cô trở dạ, hắn vẫn còn thức. Nhưng bản thân lại không thể chấp nhận hiện thực phũ phàng này nên hắn đã giả ngủ, nằm im lìm ở đấy không đoái hoài gì đến giọng nói đầy đau đớn của vợ.

Bây giờ cô cũng đã đi, hắn không còn cách nào khác ngoài chấp nhận thực tại, cố gắng hoàn thành tâm nguyện của cô, thay cô chăm sóc cho con thật tốt.

...

Sáng hôm sau, trước cửa nhà họ Dương treo đầy những tấm vải trắng. Đặt ở giữa nhà chính là cổ quan tài của người vợ đã chết, thân xác cũng không còn nguyên vẹn chỉ còn lại là những mảnh xương trắng muốt.

Ban đầu hai vợ chồng Thanh Bằng khuyên hắn nên mang cô đi hỏa thiêu nhưng hắn nhất mực không chịu nghe, cuộc đời này cô đã quá cực khổ rồi anh không muốn cô phải chịu thêm cái nóng và đau đớn do lửa mang lại nữa.

Trước ngày động quan, hắn ôm con quỳ trước linh cữu người vợ một lúc rồi đưa lại thằng bé cho Như Thùy đem về phòng chăm sóc còn bản thân thì ngồi canh quan tài cô suốt một đêm. Thật ra điều này hoàn toàn không cần thiết, thân xác cô cũng đã bị phận hủy sẽ không còn có khả năng sống lại nữa. Nhưng hắn vẫn hoàn thành theo đúng nghi thức, bởi lẽ hắn còn muốn ở lại bên cạnh cô đến giây phút cuối cùng.

...

Lo liệu cho đám tang Quách Hương xong xuôi, Thanh Hoằng mới có thời gian quan tâm đến đứa con trai đáng thương của mình.

Sinh ra cũng đã gần một tuần lễ nhưng đến cả giấy khai sinh còn chưa có, chỉ có thể gọi bằng nhũ danh do Như Thùy đặt cho.

Gọi là Hạt Đậu.

Có lẽ là do cơ thể người mẹ không đủ chất dinh dưỡng nên khi sinh ra nó rất ốm yếu, không nặng cân bằng những đứa bé mới sinh khác.

Nhỏ mặc dù không phải là mẹ ruột của cậu nhưng vẫn luôn xem cậu thành con trai ruột, có bao nhiêu tiền tích trữ cũng đều đem đi mua sữa bò, sữa bột cho cậu uống.

Hắn nhận lấy đứa bé từ trên tay nhỏ, lần lượt chạm vào nốt ruồi nhỏ nằm ở hai bên má con buồn bã nhớ lại những gì cô đã từng nói với mình.

"Nếu sau này chúng ta có con, con trai sẽ đặt là Thương Duẫn còn con gái sẽ đặt là Vân Tuyết được chứ?" Quách Hương cong mắt nhìn hắn hỏi.

Thanh Hoằng đáp lại cô bằng giọng điệu cưng chiều: "Con sẽ theo họ anh vậy nên tên con là gì cũng đều nghe theo em, anh sẽ không có ý kiến."

Kết thúc dòng hồi tưởng, ánh mắt hắn dịu đi nhìn kết tinh tình yêu giữa hai người nói: "Từ nay về sau con sẽ là Thương Duẫn, con trai của cha."