Chương 2: Bị lạc trong rừng

Mới sáng sớm chưa gì mà khắp nhà đã vang lên tiếng khóc nức nở của Thương Duẫn, chẳng hiểu cậu lại bị làm sao, dù cho từng người trong nhà có thay phiên nhau ra dỗ cũng không chịu nín.

Như Thùy bồng bế cậu trên tay, cầm bình sữa đút đến cho cậu uống nhưng lần nào đưa lại gần cũng đều bị cậu dùng lưỡi đẩy ra, miệng thì cứ liên tục khóc quấy, ánh mắt to tròn ngập nước chăm chăm nhìn về một hướng, chẳng ai rõ cậu đang nhìn gì ở đấy.

"Kì lạ? Không đói cũng không tè dằm, tại sao lại cứ khóc quấy mãi thế không biết?" Nhỏ để bình sữa sang một bên nhìn hai người đàn ông thắc mắc.

"Có lẽ là do thằng bé không quen uống sữa bột."

So với những đứa trẻ khác Thương Duẫn quá thiệt thòi khi không có mẹ ở bên cạnh ngay từ nhỏ, cậu phải uống sữa bột không đủ bổ dưỡng thay vì sữa mẹ khiến người trong nhà thương xót khôn nguôi.

Nhưng Như Thùy lại không cho là vậy.

"Những ngày trước vẫn uống được bình thường kia mà, chắc không phải là do không quen uống sữa bột đâu." Ánh mắt nhỏ nghiêm túc nhìn Thanh Hoằng: "Anh hai em nghĩ..."

Nhỏ nói đến lại ngừng, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn hắn mong rằng hắn sẽ có thể hiểu được ý mình.

Đáp lại nhỏ là cái gật đầu đến từ hắn, sống ở tận trên núi cao nên hắn biết rõ nơi đây có rất nhiều thứ không được sạch sẽ. Nhất là đối với trẻ con, từ khi sinh ra chúng đã có khả năng thấy được những thứ mà người lớn không thể nào nhìn thấy. Khả năng này sẽ dần bị mất đi khi trẻ bắt đầu có nhận thức, nhưng trước đó, các bậc cha mẹ đều phải đi mời thầy về cúng kiếng mong sao cho những thứ đó không chọc phá con mình nữa.

Thanh Hoằng quay sang nhìn Thanh Bằng nói: "Chuẩn bị một chút, lát nữa cùng anh đi mời thầy về nhà cúng."

Anh gật đầu nhanh chóng đi xuống nhà sau lục đυ.c chuẩn bị những món cần thiết cho chuyến đi bỏ vào túi đồ, khắp vùng núi này nổi tiếng nhất là thầy đồng Nam, hễ nhà ai bị những thứ không sạch sẽ quậy phá đều sẽ tìm đến thầy. Song, sau khi thực hiện xong lễ cúng họ phải chi cho lão một thứ có giá trị tương đương, có thể là tiền, một món đồ nào đấy hay chính giọt máu của mình.

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, hai anh em bắt tay nhau lên đường. Nơi ở của thầy đồng Nam nằm tận sâu trong rừng thiên nước độc, bởi lẽ nguy hiểm trùng trùng nên trước khi đi hai anh em đã chuẩn bị rất nhiều thứ đề phòng trường hợp không đáng có xảy ra.

Đường núi rất khó để đi, hết rẽ nhánh này lại đến nhánh kia, nếu không phải sống ở đây lâu đã sớm quen thuộc với những con đường này, chỉ sợ họ đã sớm bị lạc.

Hai anh em đi miệt mài từ sáng sớm đến tối muộn, thức ăn mang theo cũng đã dùng hết từ lâu. Bình thường từ nhà họ đến nhà thầy đồ Nam cũng sẽ không tốn tận đấy thời gian, hôm nay đường đi bỗng trở nên dài hơn bình thường. Nhìn lại khung cảnh lúc này chẳng khác với đoạn đường mình đã từng đi qua lúc trước là bao, họ biết, họ đã bị lạc.

"Trời cũng sắp tối rồi, phải làm sao đây anh?"

Thanh Bằng lo lắng nhìn hắn hỏi, dù đã sống ở đây lâu nhưng mỗi khi di chuyển trong rừng khi về đêm anh vẫn cảm thấy lo ngại. Không phải do anh sợ thú dữ hay bóng tối gì mà cái anh sợ chính mà những con ma rừng ma núi có ở nơi này.

Thanh Hoằng nhìn em trai nói bằng giọng điệu nghiêm túc: "Em cũng hiểu mà, chúng ta bị ma che mắt mất rồi."

Sau câu nói của hắn, không gian trở nên im lặng như tờ anh chỉ biết nhìn hắn với nét mặt lo lắng, chờ đợi hắn đưa ra cách hay để cả hai thoát khỏi tình cảnh này. Nhưng phải khiến cho anh thất vọng rồi, bây giờ đến cả hắn cũng không biết nên làm thế nào.



Việc đi lạc trong rừng không phải hai anh em chưa từng gặp qua nhưng bị ma che mắt thế này thì mới là lần đầu, họ cũng chỉ được nghe từ những người từng bị kể lại, họ bảo khi trong rừng nên đem theo vài tép tỏi trên người tránh cho ma quỷ quấy phá.

Đúng là ma quỷ không quấy phá thiệt họ thiệt, nhưng cả hai lại bị che mắt có đi bao lâu cũng về lại chỗ cũ.

Gió bất chợt nổi lên, bầu không gian vốn đang im lặng lại vang lên âm thanh "xào xạc" của lá cây va chạm vào nhau cùng với tiếng quạ kêu khiến người nghe phải sởn gai óc.

Thanh Bằng đứng đối diện hắn cùng suy nghĩ cách giải quyết, thế nhưng mắt anh lại vô tình nhìn sang bụi rặm ở gần đấy, trong bóng tối lóe lên hai vệt sáng hệt như hai con mắt đỏ rực vẫn luôn nhìn chăm chăm về phía họ.

Miệng anh lắp bắp đưa tay chỉ đến: "Anh... anh hai, phía sau."

Nhìn nét mặt hoảng sợ của anh, hắn biết sắp có chuyển chẳng lành xảy ra. Hắn quay người một cách từ từ và chậm rãi, cẩn thận quan sát phía sau mình.

Không có gì ở đó hết cả, vậy anh đang sợ hãi cái gì?

Bất chợt bụi rặm phía sau có động tĩnh, tiếng "sột soạt" liên tục vang lên, hắn nhanh chân lùi lại cảnh giác nhìn nơi đó, chờ đợi chuyện sắp xảy ra với mình.

Vυ"t một tiếng, một bóng trắng từ bụi cỏ nhanh như cắt lướt ngang qua mặt cả hai người khiến họ khó có thể hình dung được thứ vừa lướt qua mình là gì.

"Hai vị đại nhân này, không biết đêm nay có muốn ở đây cùng với thϊếp thân làm chút chuyện kí©h thí©ɧ hay không?" Từ phía sau bất chợt vang lên thanh âm mềm mại yểu điệu của một người thiếu nữ.

Hai người nhanh chóng quay đầu nhìn theo, phát hiện trên cành cây gần đó xuất hiện nhiều thêm một người thiếu nữ xinh đẹp mặc trên người là bộ áo dài ngũ thân màu trắng, tóc xõa dài rũ xuống chạm đến tận gốc cây, khóe mắt cong cong nhìn hai người bọn họ nét mặt cười như không cười trông vô cùng ma mị.

Lúc này họ biết mình xác thực đã gặp ma rồi!

Nhìn cách ăn mặc của người thiếu nữ không khó để nhận ra nàng ta đã chết cách đây từ rất lâu, lúc đấy có khi cả hai anh em còn chưa kịp ra đời.

Thanh Bằng cả người run rẩy nép sau lưng hắn, đến cả đứng còn muốn không vững thì nói gì đến việc mở miệng đáp, chỉ có hắn trước sau không hề lộ ra chút sợ hãi, cả gan nhìn thẳng vào nàng ta nói: "Thứ lỗi, chúng ta đều là người đã có gia đình."

Nàng ta nghe xong câu đó thì cúi đầu xuống không rõ nét mặt lúc này như thế nào, tay mải mê vuốt ve mái tóc dài óng ả của mình.

Đoạn, nàng ta ngước lên với đôi mắt đỏ quỷ dị, giọng nói không còn mềm mại như thuở ban đầu nữa mà thay vào đó sự bén nhọn đến chói tai.

"Khá hay cho câu là người đã có gia đình, đàn ông các ngươi tên nào tên nấy chả treo trê miệng những câu nói chính trực ấy. Để rồi sao? Các ngươi vẫn chìm đắm trong sự trăng hoa của mình, ngày ngày đến uống rượu ngắm hoa ở lầu xanh, bỏ bê vợ con của mình ở nhà chờ đợi đấy thôi!" Vừa nói ánh mắt nàng ta vừa lóe lên sự thù hận: "Tại sao mọi chuyện đều là do các ngươi gây ra lại để một mình ta chịu tội? Đàn ông liền mặc định là người chính trực ngay thẳng còn đàn bà như ta lại là kẻ lẳиɠ ɭơ đê tiện thích quyến rũ người khác, đám đàn ông các ngươi đáng lẽ ra nên chết quách hết đi!"



Nói xong nàng ta điên cuồng lao đến, hai bàn tay cong lại lộ ra mười ngón tay đen dài bén nhọn chỉa thẳng đến chỗ hai anh em đang đứng.

Thanh Hoằng nhanh tay móc từ trong túi ra mấy tép tỏi cùng muối đã được chuẩn bị từ trước ném vào người nàng ta, nhưng da thịt nàng ta ngoài bị muối làm cho bỏng rát ra thì nó chẳng si nhê gì, ngược lại hành động này của hắn càng khiến nàng ta trở nên tức giận hơn điên cuồng hướng thẳng về phía họ mà lao đến.

Những tưởng lúc này họ xong đời rồi, không ngờ ngay lúc nàng ta vừa xông đến gần đã bị một lực tay mạnh mẽ túm đầu kéo về sau.

Nàng ta hét toáng lên vì đau, hai bàn tay vươn ra phía sau cố gắng gỡ bàn tay đó ra khỏi tóc mình, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về người phía sau chứa đầy sự giận dữ.

"Ngươi là ai, mau bỏ ta ra!"

"Tôi không cho phép cô động đến hai người họ."

Giọng nói người đó vừa vang lên, Thanh Hoằng liền nhận ra người đang giúp mình là ai, ánh mắt mừng rỡ nhìn ra phía sau nàng ta. Là Quách Hương, là người vợ đã mất của hắn.

"A Hương!"

Quách Hương nhìn hắn nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Hai người các anh mau đi đi."

"Nhưng còn em thì sao?" Hắn có hơi do dự, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp được cô, hắn không muốn rời đi ngay lúc này.

"Em ở lại xử lí con ma nữ này, đừng lo cho em. Đi đi, chuyện của con vẫn quan trọng hơn."

Nghe nhắc đến Thương Duẫn, hắn mới nhớ đến lí do vì sao hôm nay mình phải tiến vào khu rừng này. Trên mặt hắn không còn là vẻ do dự nữa nhưng lại lưu luyến nhìn cô thêm một chút, sau đó cùng Thanh Bằng tiếp tục đi sâu vào trong rừng.

"Nhớ cẩn thận." Đó là câu nói cuối cùng hắn để lại cho cô trước khi rời đi.

Dù biết Quách Hương bây giờ đã biến thành quỷ, đối phó với con ma nữ này chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Nhưng cả hai đã làm vợ chồng hơn năm năm, sao hắn có thể không lo lắng về cô cho được?

Đáp lại hắn là âm thanh có hơi nghẹn ngào của cô.

"Ừm, anh cũng nhớ phải cẩn thận."

Bước chân hắn dừng lại, đang muốn xoay đầu về phía sau tham lam nhìn cô thêm một lần nữa thì bị Thanh Bằng cản lại. Anh lắc đầu nhìn hắn nói: "Đừng nhìn nữa, có anh ở đây chị dâu không thể nào chuyên tâm đối phó với ma nữ được đâu, sẽ bị phân tâm đấy."

Lời anh vừa nói cũng rất đúng, từ nãy đến giờ Quách Hương vẫn luôn dùng tay túm chặt lấy tóc của ma nữ mà nhìn theo họ, chưa từng có ý muốn động thủ ngay lúc này. Có lẽ cô không muốn để cho Thanh Hoằng nhìn thấy dáng vẻ hung tợn của mình khi đối phó với nàng ta, hắn chỉ đành cắn răng tiếp tục cùng anh bước sâu vào trong rừng.