Chương 1

Lâm Thiến có một khao khát vô hạn với biển. Khi còn nhỏ cô đã từng nhìn thấy một con cá voi khổng lồ. Lúc đó cô đã nghĩ làm sao trên đời lại có một sinh vật to lớn và kỳ diệu như vậy.

Đầu tiên là cá voi, sau đó là cá heo, sứa, lươn điện,.. càng hiểu cô càng khao khát, cô muốn khám phá biển cả và đáy biển mà chưa ai biết.

Chimaera mũi dài, cá quan tài, cá Viper, lươn,... Cô bị mê hoặc bởi những sinh vật sống trong môi trường áp suất cao và lạnh giá này.

Kể từ đó, Lâm Thiến quyết tâm trở thành một nhà sinh vật biển. Vì những thứ này, cô đặc biệt nỗ lực, cuối cùng cô cũng đã có được thứ mình muốn.

Bây giờ cô đã 25 tuổi, cũng đã có chút danh tiếng trong nghề.

Sau khi công việc kết thúc một lúc, cô có thể nghỉ ngơi một chút.

Quầng thâm dưới mắt đều do việc liều mạng làm nghiên cứu mà ra, không biết khi nào mới có thể biến mất... A, khuôn mặt soái khí của cô!

Lâm Thiến nhìn gương mặt như nữ quỷ của mình trong gương, lặng lẽ vuốt vuốt gương mặt đầy tái nhợt của mình. Thức đêm gây hại rất lớn, nhưng là để làm thứ mình thích thì cũng rất đáng giá!

Cô sống ở bờ biển, điều này cũng là đương nhiên... Cô không chỉ thích sinh vật biển mà còn thích cả biển. Thời điểm mỗi khi kết thúc công việc, cô thích ở trên đảo nhỏ thư giãn. Thỉnh thoảng cô cũng cho mình một kì nghỉ, dù sao cô cũng không phải người tham công tiếc việc.

Lâm Thiến thường bơi ở vùng biển này, thỉnh thoải cũng bắt một vài sinh vật biển nhỏ để xem.

Cô bơi một lúc cảm thấy hơi mệt nên nắm lấy một chiếc phao, thả người tự trôi trên biển, nửa người vẫn ở ttong nước. Lâm Thiến đưa tay ra để che nắng...

Thời tiết thật đẹp... Bản thân mỗi ngày đều phơi nắng dưới ánh mặt trời như vậy nhưng lại không bị đen thành than. Kem chống nắng hiệu quả vậy sao? Dường như cô thấy kem chống nắng đang đầy tự hào nói: "Tôi có thể đánh được mười cái.”

Đột nhiên, cô cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh cọ vào chân mình.

Cảm giác như... một cái vây? Ai nha, là cô bé nào nghịch ngợm vậy~

Cô lấy lại tinh thần. Đang muốn lặn xuống dưới nhìn thử, trước mắt liền nổi lên những bọt nước thật lớn.

Một... một người đàn ông? Không, không, chắc là không phải... Nhưng, ít nhất không phải một giống đực đơn giản. Cô nhìn thấy những chiếc vây xanh tím ở nơi đáng lẽ phải có tai...

Phối màu thật đẹp...

Anh chàng này trông thanh tú hơn so với những thanh niên hiện nay. Làn da trắng như tuyết dường như đang phát sáng dưới ánh mặt trời, một phần nhỏ trên da được điểm xuyết những vảy màu xanh lam, dường như cũng đang phát sáng. Những chiếc vảy đó không đáng sợ mà tạo thêm nết quyến rũ cho anh ta. Đôi mắt thanh mảnh, hàng mi cong như cánh buồm huyền thoại... Chậc chậc, như mascara. Anh giống như một cô gái, nhưng không có chút nữ tính nào, còn có phần nguy hiểm và quyến rũ.

Nhìn xuống dưới, có những múi cơ bắp mạnh mẽ nhưng không cường điệu...

Đợi đã! Không thể nhìn xuống dưới! Cô đang làm gì vậy?!

Người đàn ông nghiên đầu khi thấy cô nhìn mình chăm chú, trông rất đáng yêu.

Đó rõ ràng là một khuôn mặt quyến rũ, sao lại có cảm giác đáng yêu được?

Cô cảm giác như mình đang bắt nạt trẻ nhỏ... một cảm giác tội lỗi không thể giải thích được.

"Rất xin lỗi.”

Lâm Thiến thấy anh mở miệng, giống như đang ca hát, phát ra liên tục mấy chục âm tiết.

“Anh có thể nghe hiểu tôi nói gì sao?” Cô tò mò hỏi.

Khuôn mặt người đàn ông đột nhiên sát lại gần, suýt chút nữa chạm vào khuôn mặt đỏ ửng của cô.

Anh bất ngờ hôn lên môi cô, luồn lưỡi vào khoang miệng không chút phòng bị của cô. Cô cảm thấy có thứ gì đó trôi xuống thực quản...

Lâm Thiến đấm mạnh người đàn ông một cái: “Anh đang làm gì vậy?”

"Rất xin lỗi, hình như tôi vừa làm sai gì đó...” người đàn ông có chút đáng thương nói.

"Vừa rồi anh mới nói chuyện?” Việc một sinh vật hình người có thể nói tiếng phổ thông đối với người bị ám ảnh học thuật như Lâm Thiến sốc hơn cả việc đánh mất nụ hôn đầu ấp ủ trong nhiều năm.

"Đúng.” người đàn ông trả lời: “Chính xác mà nói, là em nghe hiểu tôi nói chuyện.”

“Rốt cuộc anh là thứ gì?” Lâm Thiến cũng không sợ hãi. Theo lý thuyết, gặp được sinh vật không biết, cô cũng nên sợ hãi.

Người đàn ông rũ mắt: “Chắc là, người cá?”

....

Kể từ lần gặp gỡ đó, hai người họ, à không, là một người một cá... ngày càng thân thiết hơn. Người cá tên là Bạch Lê rất thân thiện, mà Lâm Thiến thế mà lại không có ý nghĩ muốn nghiên cứu anh, chỉ là ngẫu nhiên có chút tò mò với vảy cá của anh.

Lâm Thiến nhìn thấy anh nhảy lên khỏi mặt nước, vẫy vẫy tay với cô từ xa.

Cô ngồi trên bờ biển, Bạch Lê cũng ngó đầu lên khỏi mặt nước.

"Thiến Thiến, câu chuyện lần trước em vẫn chưa kể xong! Em mau kể tiếp đi... Cô gái kia cuối cùng như thế nào?” Bạch Lê kích động vẫy cái đuôi, rõ ràng là cá, nhưng lại thích vẫy đuôi như cún con.

“Được, nhưng đó không phải là một cái kết đẹp... cô gái hóa thành bong bóng rồi chết.”

"Hả? Thật thảm. Mặc dù chết vì người mình yêu rất vĩ đại, nhưng cô gái đó thật ngu ngốc.”

"Đúng, vì một người như vậy không đáng.”

Bạch Lê lôi kéo cô xuống nước: “Thiến Thiến, xuống nước chơi đi.”

Lâm Thiến thấy đuôi của anh lấp lánh dưới ánh mặt trời... dưới cùng là màu tím, dần dần chuyển sang màu xanh lam giống như một bầu trời đêm đầy sao.

Sau khi sửng sốt một lúc, cuối cùng cô nói: “Tôi có thể chạm vào đuôi của anh không?”

"Hả?” Người này thế mà lại đỏ mặt, có chút thẹn thùng nói: “Có thể.”

Sao da mặt người này mỏng vậy? Chẳng lẽ đây là việc lớn sao?

Nhưng ham muốn vẫn thôi thúc cô chạm vào nó, nó hơi trơn còn có chút mềm mềm.

"Ô.”

Có phải cô nghe lầm không? Giọng nói tuyệt vời này...

“Thiến Thiến, em thích tôi không?” sắc mặt Bạch Lê hồng hồng ôm chặt cô hỏi. Trông anh không tốt lắm.

Thấy Lâm Thiến mãi không trả lời, anh nắm lấy tay cô vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của mình.

“Chẳng lẽ... không thích?”

Trong mắt anh có nước mắt, giống như có mấy hạt châu sắp rơi xuống.

Lâm Thiến hiểu ý đó nghĩa là gì. Cô cảm thấy người này nhất định đang nói, nếu không thích anh vì sao còn sờ đuôi anh, cô là tên lưu manh sờ đuôi người khác không chịu trách nhiệm. Này, này...

Cô cảm thấy mình giống như một tên vô tâm chiếm lấy thân thể của một cô gái mà không chịu trách nhiệm.

Thực ra, cô luôn mơ hồ cảm thấy mình thích tên ngốc này. Cô đã sớm bất tri bất giác, mà yêu anh...

Cô nhấp miệng, sau đó cười: “Em cũng thích anh.”

“Thật sao?” nghe cô nói như vậy, tim Bạch Lê đập rất nhanh.

Cô bất đắc dĩ nói: “Thật.”

“Em lặp lại lần nữa đi!”

“Em thích anh.”

....

Bị Bạch Lê hỏi đến có chút phiền, cô dứt khoát vòng tay qua cổ anh, khóa môi anh lại.

Lần này anh ngừng nói.

Qua một lát, anh đỏ mặt hỏi: “Có thể thêm lần nữa không?”

“Không thể.” Cô đáp.

“A...” rõ ràng tên ngốc này có chút mất mát.

“Tôi, tôi, tôi đi câu cá cho em ăn.”

Bạch Lê cụp đuôi chạy đi. Cô cười nhẹ, phát hiện lỗ tai anh còn có chút hồng nhạt.

....

Mấy ngày nay cơm chiều đều ăn cá, tuy rằng mỗi lần là nhiều loại khác nhau nhưng ăn nhiều cũng sẽ ngán.

Hôm nay cô quyết tâm nhất định phải từ chối anh.

Khi anh đưa cá đến đây, Lê Thiến hít một hơi thật sâu nói: “Em không ăn cá.”

"Thiến Thiến...” trong mắt anh nổi lên ánh nước.

Tức quá, không từ chối được...

Vì thế, đêm nay cô ăn cá biển hấp. Ngày mai nhất định phải từ chối anh, Lâm Thiến cá mặn nằm trên giường nhìn trầ nhà thất thần.