Chương 2

Mối quan hệ giữa một người một cá ngày càng tốt, ánh sáng tình yêu cũng đang tỏa sáng khắp hòn đảo. May mà nơi này chỉ có cặp đôi ngốc nghếch này... Nếu mà có người ở đây, có lẽ đã bị mù mắt? Đối với cẩu độc thân quả là một đòn chí mạng.

Bạch Lê vốn dĩ đã dính Lê Thiến, sau khi xác định quan hệ lại càng dính hơn. Hận không thể ở trên người cô, ôm hôn bất cứ lúc nào.

"Thiến Thiến, ôm anh đi.” Con cá nào đó quyến rũ nói.

Không đợi Lâm Thiến đồng ý anh đã trực tiếp ôm lấy cô. Nhưng mà, Lâm Thiến cũng không tức giận, cô thích Bạch Lê làm nũng. Cô cảm thấy anh làm như thế rất đáng yêu.

Không biết anh làm như nào lại lọt vào trong lòng cô, cô cúi đầu nhìn anh, sờ đầu của anh ôm vào lòng. Lâm Thiến cảm giác anh ở trong lòng cô cọ cọ, thấy anh ngửa đầu nói: “Thiến Thiến muốn sờ sờ anh sao?”

A, mặt dày xuất hiện rồi. Tuy bên tai phiếm hồng nhưng nói chuyện lại rất lớn mật.

"Không cần.” đừng cho là em không biết anh suy nghĩ gì!

"Sờ sờ đi~” Bạch Lê đưa cái đuôi xinh đẹp của mình ra.

Cái đuôi... cái đuôi xinh đẹp lấp lánh...

Ngay từ đầu cô đã không thể từ chối anh, cái đuôi ở ngay cạnh làm chút ý chí còn sót lại của cô tan vỡ. Kể từ khi gặp anh, cô càng ngày càng không có giới hạn...

Nuông chiều anh, cô đồng ý.

Vây đuôi của anh có cảm xúc rất tốt. Cô lại lần nữa sờ sờ, trong lòng tổng kết như vậy.

Bạch Lê vui vẻ không chịu được. Hai người ở bên nhau cả một ngày, đến cuối ngày mới tạm biệt nhau. Hoàng hôn chiếu vào vảy anh...

“Bạch Lê.”

“Làm sao vậy? Thiến Thiến?”

"Ngày mai anh có muốn đến nhà em không?”

Lâm Thiến ngỏ lời. Cô cảm thấy đã đến lúc đưa anh về nhà, cô không thể ở trên bờ biển cả ngày được.

Bạch Lê sững người, như thể bị ấn nút tạm dừng. Chỉ trong vài giây lại trở nên tươi sáng, trong mắt anh nổi lên ánh sáng long lanh, kích động cụp đuôi.

“Muốn! Anh muốn đi!”

....

Hôm sau, Lâm Thiến cảm thấy quãng đường đến bãi biển cách đó hàng chục mét là vô cùng dài.

Cô mang theo một chiếc xe đẩy bằng da màu đỏ.

Bên trong không có gì đã rất mệt, nếu thêm Bạch Lê nữa, không biết sẽ tốn bao nhiêu sức.

Không biết đã mất bao lâu mới tới được bờ biển, Bạch Lê đưa nửa người ở trên mặt cát, giống như con cá khô.

“Thiến Thiến, em đến rồi.”

Anh cố ý nói chậm từng từ như thể hiện sự nhàm chán của mình.

"Lên đi.”

"A? Em muốn ôm anh sao?”

Bạch Lê nhìn thấy chiếc xe màu đỏ kia, hai mắt anh mở to.

“Đương nhiên... không phải.”

Đừng mơ, sao một cô gái nhu nhược có thể ôm anh? Anh cũng không nghĩ xem anh nặng bao nhiêu! Lâm Thiến cảm thấy con cá ngốc này có mấy suy nghĩ kỳ lạ. Cô rất muốn mở thử bộ não của anh ra nhìn xem nơi này cấu tạo như nào, não của anh so với người bình thường nhất định ít nếp nhăn hơn rất nhiều...

Cô đẩy một nửa chiếc xe vào trong nước, mặt lạnh nhạt nói:

“Anh tự mình lên đi.” Cô nói đầy khí chất bá đạo tổng tài.

"Được.”

Lâm Thiến cảm thấy chiếc xe rung lên và rõ ràng đã nặng hơn. Đúng như dự đoán, Bạch Lê thật sự rất nặng.

May mắn, cô là một người rất thích tập thể dục. Tuy rằng hơi cố sức, nhưng ít nhất vẫn đẩy được.

"Thiến Thiên, anh có nặng không?”

“Im lặng.”

Vớ vẩn! Đó là đương nhiên! Anh không nặng thì ai nặng! Chỉ riêng cái đuôi đã to như vậy!

Bạch Lê lúc này đang ở trong một cái bể chứa đầy nước biển hình trụ bằng pha lê bơi qua bơi lại, tò mò nhìn mọi thứ kì lạ trước mặt.

Chiếc bể này ban đầu Lâm Thiến dự định dùng để nuôi cá mập. Thật không ngờ, thay vì nuôi cá mập, cô lại nuôi một người cá.

Con cá ngốc này lại còn rất ồn ào. Này lại hỏi, kia lại hỏi, cổ họng Lâm Thiến sắp bốc khói luôn rồi.

"Im lặng.”

Cô chỉ chỉ TV nói: “ Đó là TV, anh có thể xem gì đó, em có thể giúp anh ấn thứ anh muốn xem... Lát nữa em còn có việc.”

Cô mở kênh dành cho thiếu nhi, Lâm Thiến dưới anh mắt ướt của Bạch Lê đi đến trước máy tính.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc lâu, cô có công việc cần giải quyết.

Cô rất coi trọng công việc này.

Lâm Thiến lại bắt đầu thức đêm. Cuối cùng, khi Bạch Lê yêu cầu cô nghỉ ngơi lần thứ 98, cô đã hoàn thành tốt công việc.

Cô dùng công việc lại, anh lại bắt đầu dính tới.

Bạch Lê ôm cánh tay cô, hỏi: “Thiến Thiến có đến nhà anh không?”

“Nhà anh ở đâu?”

"Ở dưới biển sâu.” Anh nói thêm.

Muốn đi, Lâm Thiến sao có thể không muốn đến nơi biển sâu mà cô luôn khao khát chứ? Nhưng mà làm sao... Nơi đó có nhiệt độ và áp suất vượt quá sức chịu đựng con người... và lượng ôxy cần thiết... Dù thế nào cũng không có khả năng...

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Thiến, Bạch Lê nói: “Không cần lo lắng bất cứ điều gì.”

Cô đồng ý lời mời của anh, trong lòng cũng rất tò mò. Biển sâu thật sự như thế nào? Bạch Lê sẽ làm gì để cô xuống nước?

Ngày hẹn đã đến, Lâm Thiến rất phất khích.

Ơ đằng xa, có thể thấy anh ngoi lên mặt nước một cách tự do.

“Thiến Thiên, tới đây.”

Bạch Lê nắm tay cô, kéo cô lặn xuống.

Lâm Thiến cảm thấy anh muốn gϊếŧ mình... cô bị kéo xuống nước không hề phòng bị và không thể thoát ra. Cô sẽ chết đuối... sẽ thiếu ôxy mà chết... Nếu vẫn còn sống, cô sẽ đánh anh một trận tơi tả.

Lâm Thiến dần dần mất ý thức và chết...

Không có gì xảy ra!

Cô nghĩ đến lời Bạch Lê nói, cô không nhịn được nữa, ôm theo tâm lí liều chết hít một hơi. Cô phát hiên, bản thân có thể thở dưới nước! Thế giới quan của Lâm Thiến chấn động.

Cảm thấy rất kinh ngạc, cô hé môi, tạo ra một vài bọt nước: “Vì sao em có thể thở được trong nước?”

Mặt Bạch Lê đỏ hồng, lan tới tận cổ.

“Em còn nhớ nụ hôn kia không? Anh cho em ăn một vật nhỏ. Nó không chỉ làm em có thể hiểu anh nói chuyện, còn có thể giúp em thở được trong nước.”

Lúc đó sao anh có thể không đỏ mặt...

Bạch Lê có cái đuôi rất khỏe, bơi rất nhanh. Tiếng nước chảy xối xả bên tai, Lâm Thiến rất nhanh đã thích ứng với tốc độ này. Cô nhìn trái nhìn phải, đến đích lúc nào không biết.

Tảo biển giống như rừng rậm trên mặt đất, xuyên qua rừng cây sẽ đến một vùng đất nhỏ. Xung quanh là rong biển lấp lánh như những ngôi sao, bên dưới là những viên đá ngũ sắc. Một người một cá đến đây thì dừng lại.

Anh sung sướиɠ phe phẩy cái đuôi: “Tới rồi. Bên trong hang động là nơi anh ở.”

Bạch Lê xoay người, đưa cô vào trong.

Nơi anh ở khá giống con người, thậm chí ngoại trừ thiếu một số đồ dùng hàng ngày, cơ bản đều không có gì khác biệt. Trên mặt đất còn có lớp lông mềm mại không biết của sinh vật gì.

Vẫn hơi đơn điệu.

Hang động rất lớn, sâu bên trong dường như còn có thứ gì đó. Lâm Thiến muốn đi xem nhưng bị Bạch Lê ngăn lại.

“Thiến Thiến, để anh giới thiệu cho em mấy sinh vật.”

Cô còn chưa kịp mở miệng, Bạch Lê đã kéo cô đi.

“Loại cá này ăn tảo, rất ngon.”

“Cái này...”

Lâm Thiến không có tâm tư nghe anh nói, anh có chút khác thường.

Nơi này, rốt cuộc có cái gì?