Chương 3

Lâm Thiến không có cơ hội nói chuyện, Bạch Lê dường như cũng né tránh vấn đề này, liên tục thay đổi chủ đề. Thật ra, cô cần phải sớm trở về. Nếu không tính sai, giờ đã qua 16 tiếng đông hồ. Trong bụng cô không có cảm giác đói... vật nhỏ đó còn có tác dụng này... Cho nên lúc trước cô vẫn luôn ngu ngốc mà...

Mặc kệ thế nào, cô cũng cần trở về.

“Bạch Lê, em muốn trở về.”

“Ở lại với anh đi.” Bạch Lê làm nũng nói.

“Thiến Thiến nhất định đã mệt rồi, lại đây nghỉ ngơi đi.”

Bạch Lê ôm cô đi đến chỗ thảm lông mềm mại. Cô còn chưa nhắm mắt... đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều phía sau. Anh thế mà đã ngủ rồi...

Muốn người ta nghỉ ngơi mà anh lại ngủ trước?! Là sao?

Lâm Thiến rất để ý đến việc hôm nay.

Nơi đó rốt cuộc là gì...

Cô lại lần nữa xác định Bạch Lê đã ngủ say, thật cẩn thận động đậy, lại phát hiện bản thân bị cánh tay trắng như ngọc kia ôm chặt, kín kẽ gần như không thể nhúc nhích.

Cô đành thôi, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh.

Có lẽ vì Bạch Lê nên Lâm Thiến rất nhanh ngủ thϊếp đi.

Khi tỉnh lại, cô thấy Bạch Lê đang nhìn mình chằm chằm, bên môi đầy ý cười. Xem ra, anh đã tỉnh từ sớm, chỉ là vẫn luôn nhìn cô... Bị anh nhìn thấy bộ dáng ngủ... mặt mũi cô bị ném hết rồi...

Sau nhiều lần thử, Lâm Thiến quyết định từ bỏ... khả năng hỏi ra chút vấn đề gần như bằng không.

Cô đành phải hỏi sang một câu khác.

“Vì sao nơi này chỉ có một mình anh là người cá? Anh không có đồng loại khác sao?”

"Còn có những người cá khác. Nhưng người cá rất có ý thức về lãnh thổ, sẽ không sống cùng nhau.”

“Ồ.”

Bạch Lê nói: “Còn có, giao nhân là một chủng tốc rất đáng sợ. Ích kỷ, đáng sợ, âm u... Ít nhất các giao nhân khác là như vậy...”

“Cho nên, anh được xem là một người cá rất tốt bụng.”

Sau khi anh nói xong thì dừng lại nhìn Lâm Thiến chằm chằm không di chuyển, thậm chí ngừng nói. Chỉ nhìn cô...

Lâm Thiến cảm thấy cực kì quái dị, ánh mắt của anh làm cả người cô phát run. Những ngôi sao sáng trong mắt hiện ra lờ mờ, như thể chìm trong nước đọng bẩn thỉu. Tình yêu trong đó không bị bóng đen che lấp, ngược lại ở trong con ngươi đen láy càng thêm nổi bật. Đồng thời cũng đầy vặn vẹo, mang theo một tia lưu luyến không rõ.

Cô cảm thấy có chút hốt hoảng, luôn mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, theo một chiều hướng không tốt...

Nhưng mà, Bạch Lê đột nhiên cong môi cười: “Thiến Thiến bị anh miêu tả giao nhân nên sợ rồi? Em đừng lo, anh là người cá.”

Nghe anh nói như vậy. Lâm Thiến ở trong lòng anh có chút chua xót, anh thế nhưng có thể mỉm cười nói ra sự thật tàn khốc. Anh phải mạnh mẽ đến múc nào...

Cô muốn mở miệng nhưng lại bị Bạch Lê cắn môi. Anh ôn nhu vuốt ve mặt, cổ và vai cô, trong miệng hơi dùng sức thô bạo mà cắn môi cô.

Lâm Thiến chỉ nghĩ anh đang làm nũng, giống như đứa trẻ bị thương cần dỗ dành, liền mặc kệ anh. Hai người họ trao nhau một nụ hôn dài.

Trong mắt Bạch Lê có ánh nước, hơi thở gấp nói: “Thiến Thiến, nên trở lại bờ.”

Nhưng hiện tại, cô càng muốn cùng anh tiếp tục. Cô cũng không phải Liễu Hạ Huệ gì, sao có thể chịu nổi sắc đẹp dụ hoặc, huống chi lại còn là người mình yêu.

Cô nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, liền chủ động hôn lên môi anh.

...

Bạch Lê vòng tay qua ôm eo cô cọ cọ, tóc anh làm eo cô có chút ngứa. Lúc này, Lâm Thiến không còn chút sức lực nào, chỉ có thể vỗ đầu anh ra hiệu.

Cô cần phải trở về.

Anh gắt gao ôm chặt cô, tiếng bọt nước vang lên, hai đầu người nổi lên từ mặt biển yên tĩnh.

Anh lại lần nữa hôn cô.

"Hai chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

“Được.”

Lâm Thiến dùng sức ôm anh, thể hiện quyết tâm của cô.

Rốt cuộc, cô thích anh, anh cũng thích cô. Trước khi gặp anh, cô luôn cho rằng đời này mình sẽ không bao giờ yêu ai. Bạch Lê là biến cố duy nhất trong cuộc đời mà cô đã lên kế hoạch hoàn hảo.

Cô lại không chán ghét việc ngoài ý muốn này.

Cô bỗng nhớ tới câu “ai bỏ rơi trước là chó”. Rất xin lỗi, cô là chó nhỏ. Cô xin lỗi từ tận đáy lòng.

Bạch Lê tựa đầu vào ngực cô, trong mắt mang theo ý cười: “Vậy để anh đi với em.”

Xem ra anh đã biết. Lâm Thiến sẽ rời đảo một thời gian để đi đến thành phố. Biết tính tình của anh, cô sợ anh không tiếp nhận được sẽ khóc chít chít, vẫn luôn không dám nói cho anh.

Cô không thể chịu đựng việc anh khóc, trong chốc lát đã mềm lòng chuyện gì cũng đáp ứng anh.

"Anh biết rồi à. Nhưng anh đi như nào?” cô chuyển ánh mắt đến cái đuôi cá của anh.

Bạch Lê giữ chặt tay cô, đặt nó lên lỗ tai anh.

Cô chạm vào một mảnh thịt mềm và một vật nhỏ cứng cứng.

Tuy rằng, ngày thường lỗ tai anh dấu ở sau tóc. Nhưng cô vẫn biết, đôi tai của Bạch Lê là một cặp vảy trơn. Mà lúc này, tóc vén lên, hiện ra hai lỗ tai của con người. Một đôi tai trắng như tuyết lại đeo thêm chiếc khuyên tai đen phảng phất như hấp thu hết ánh sáng.

Bạch Lê vén tóc ra sau tai: “Chúng ta đi lên đi.”

Khi tới gần bờ, Bạch Lê vẫy vẫy cái đuôi, cái đuôi thế mà biến thành một đôi chân. (Chắc có quần luôn)

Chú ý tới ánh mắt của Lâm Thiến, anh đỏ mặt: “Em có muốn xem không?”

Anh nghĩ gì vậy!!!

"Không muốn. Nhưng mà chân anh là sao vậy?”

Anh chỉ vào chiếc khuyên tai nhỏ trên tai: “Thứ này có thể biến anh thành người.”

Bạch Lê nắm lấy tay cô: “Như vậy anh có thể luôn ở bên cạnh em.”

Lâm Thiến và Bạch Lê cùng trở về nhà.

Anh vẫn luôn rất ngoan ngoãn, ở trong thành phố của con người cũng không gây bất kì rối loạn nào.

Trên thực tế, lần này cô trở lại thành phố là vì cha mẹ mình. Cô là người hay đi xa, sau khi lớn lên lại sống một mình, tình cảm của cha mẹ cô cũng rất tốt. Có vẻ như đối với đứa con gái gây cản trở bọn họ yêu nhau này, dường như...

Đã quên... hai người lớn nhớ tới đứa con gái này... nguyên nhân lại là, hai người cảm thấy con gái nên tìm đối tượng để kết hôn.

“Chúng ta rất hạnh phúc, cũng đến lúc con nên tìm hạnh phúc cho riêng mình.”

Hai người yêu nhau có thể đừng áp lên người con không?

Vốn dĩ Lâm Thiến định qua loa lấy lệ nhưng bây giờ Bạch Lê có thể biến thành người, tất nhiên nên đến gặp cha mẹ cô!

Quả nhiên, Bạch Lê ngoan ngoãn rất được cha mẹ hoan nghênh.

Cha Lâm nhiều lần nhìn anh gật đầu tán dương. Đây chính là người đàn ông là nắm được tâm đứa con gái sắt đá của ông.

Anh không nhịn được, yếu ớt hỏi: “Thiến Thiến, sao cha em cứ nhìn anh mãi thế?”

...

Lâm Thiến định để anh tiếp xúc nhiều hơn với xã hội loài người. Xét theo thái độ của cha mẹ, về sau chắc sẽ thường xuyên tới.

Chỉ trong vài ngày, hai người đã đi dạo gần hết thành phố.

Buổi trưa rất nhiều người, cô vừa quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng Bạch Lê đâu.

Lâm Thiến gọi tên anh nhưng không nghe được tiếng đáp lại.

Thành phố dù phồn hoa đến đâu cũng có những nơi vắng vẻ.

Cô tìm thấy anh trong một con hẻm nhỏ.

Cô nhìn những phần còn lại của tay chân bị cụt, máu và thân thể vặn vẹo.

Người đàn ông lạ mặt mất đi cánh tay, bộ quần áo trắng nhuốm máu đỏ tươi. Mùi máu trong không khí dường như đọng lại thành một khối, quấn quanh người cô như tơ lụa.

Mà Bạch Lê đứng ở một bên, khuôn mặt trắng bệnh nhuốm máu. Màu máu đỏ sẫm nhỏ giọt từ ngón tay của anh.

Một cơn ớn lạnh chạy khắp người Lâm Thiến.