Chương 8: Hắn đã trách nhầm cô

Thời Tinh Tinh kích động chờ khoảnh khắc cô há mồm bại lộ này, chợt nghe thấy một tiếng quát lớn.

“Đủ rồi! Mau cút hết đi!”

Kỳ đại thiếu cuối cùng tức giận rồi.

“Để tôi xem ai dám hỏi cô ấy một câu nào nữa?”

Hiện trường lập tức tĩnh như ve sầu mùa đông, Thời Tinh Tinh khϊếp sợ ngẩn người tại chỗ.



Phóng viên thổn thức tan cuộc, bên ngoài đám đông, người đàn ông đeo khẩu trang lặng lẽ lấy điện thoại ra.

[Hắn đã trúng độc].

Đã xác định, nhấn gửi.

Chỉ là…

Tình trạng của vị kia hình như còn nghiêm trọng hơn so với dự liệu.

Có đúng không?



Toàn bộ giới hào môn trực tiếp chấn động mạnh.

Trước mắt bao người, trước mặt phóng viên truyền thông, Kỳ đại thiếu giải vây cho vị hôn thê của hắn?!

Thậm chí lộ vẻ thất thố chưa bao giờ có!

Trong mắt người có tâm, Kỳ Xán như thế nói rõ tâm lý của hắn có dấu hiệu bất ổn.

Nhưng trong mắt đám người Thời Tinh Tinh – khí chất bạo ngược lạnh lùng đó, trong khoảnh khắc không giận tự uy, là cái loại vô cùng có cảm giác an toàn, tràn ngập mị lực!

Thời Tinh Tinh triệt để choáng váng, tại sao lại như vậy, sao có thể như thế?

Kỳ đại thiếu thế mà chủ động đứng chắn trước kẻ câm, khiến cho tất cả mọi người câm miệng! Dạng khí độ này, khiến người ta nao lòng!

Mấy cô thiên kim đang chờ xem trò đùa bỗng cảm thấy chua lòm trong miệng, ly cà phê vừa uống cũng trở nên đắng chát, cũng may lúc này Thời Tinh Tinh còn khó chịu hơn bọn họ.

“Tinh Tinh, tớ thực sự tiếc thay cậu.”

“Tính cách của cậu vừa tốt, vừa có tài, tất cả những thứ đó vốn nên thuộc về cậu!”

Tay cầm cốc cà phê của Thời Tinh Tinh siết chặt, đúng vậy, nếu Thời gia và Kỳ gia liên hôn, vốn phải là cô mới đúng? Cô mới là người càng thích hợp với Kỳ đại thiếu.

Thời Tinh Tinh nhìn bóng lưng của Kỳ đại thiếu và Thời Thính đi vào tòa nhà.

Lẽ nào cuộc hôn nhân này cứ thế mà xong sao?

Không, không được.

Cô đã tỉ mỉ chuẩn bị một tiết mục đặc sắc hơn.

Sự kiện mà tập đoàn Kỳ thị đầu tư, đến lúc đó Kỳ đại thiếu cũng sẽ tham gia.

Cô ta không những muốn cho tất cả mọi người biết Thời Thính là một kẻ câm.

Phải khiến cho tất cả hiểu rõ rằng, chênh lệch giữa cô ta và Thời Thính, không vẻn vẹn chỉ có câm mà thôi!



Thời Thính ngơ ngác đi sau Kỳ Xán tiến vào trụ sở Kỳ thị.

Ỷ vào hắn đi đằng trước không nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn biến hóa khác thường.

–[Không, tên đàn ông này bị sao thế?]

–[Hắn điên nặng rồi sao, vừa nãy phát bệnh rồi?]

–[Nhưng còn chưa bị hạ độc mà?]

"..." Kỳ Xán đi phía trước, mặt không biểu tình.

Hắn tất nhiên không có trúng độc.

Hắn chỉ là.

Không cách nào xác định được đó là giọng nói của cô, hay nội tâm của chính hắn.

Trên đường đi, Kỳ Xán có một ít suy đoán mơ hồ, khiến nội tâm không thể phá vỡ của hắn sinh ra dao động, nhưng bị hắn mạnh mẽ đè nén.

Dạng người cầm quyền như Kỳ Xán, ở trên cao đã lâu, sinh ra tính nghi ngờ vô căn cứ, khi nào chưa thấy quan tài thật, khi đó hắn chưa tin bản thân có vấn đề.

Tóm lại, mặc kệ tình huống bây giờ là gì, hắn phải đối mặt với tất cả Giám đốc cấp cao và Ủy viên quản trị, thúc đẩy hạng mục quan trọng. Chuyện này không thể có sai sót.

Kỳ Xán bước nhanh, chỉ nghĩ nhanh chóng sắp xếp phía Thời Thính, lại không khéo chạm mặt mẹ kế trang phục lộng lẫy và em trai kế.

“A Xán.” Quý phu nhân ăn mặc tinh xảo mỉm cười tiến đến.

–Mẹ kế Hạng Vãn Uyển của Kỳ Xán, nói chính xác hơn, người đã từng là dì nhỏ của Kỳ Xán. Khi mẹ hắn qua đời mới vài tháng thì Hạng Vãn Uyển gả cho bố hắn, bà ta đã mang thai tên em kế Kỳ Thụy.

Kỳ Xán xem thường mỗi một người này.

Kỳ Thụy đi sau mẹ hắn, hắn chỉ tương tự Kỳ Xán một ít, nhưng vì không cao bằng Kỳ Xán, lại có vài phần công tử bột nên xem ra thua kém Kỳ Xán rất nhiều.

Kỳ Xán từ trước đến nay đều xem hai mẹ con này như người chết, muốn đưa Thời Thính rời đi.

“Anh trai, nghe nói vừa rồi anh nổi giận ở bên ngoài?” Kỳ Thụy vẻ mặt cà lơ phất phơ, cười trên nỗi đau của người khác, “Việc này không giống tính cách của anh nha.”

Anh hắn trước giờ không thể hiện cảm xúc, chẳng lẽ lời đồn thổi bên ngoài là thật? Vụ tai nạn năm đó…

Kỳ Xán vẻ mặt hờ hững, cuối cùng cho hắn một ánh mắt.

“Tao đâu phải mày, đi họp nói một câu thôi cũng đã run run rẩy rẩy.”

Trợ lý Thẩm hợp thời che miệng, bày tỏ chế giễu.

Kỳ Thụy đột nhiên thẹn quá hóa giận: "Mày!"

Đợi chút nữa mà xem, hắn đã sớm chuẩn bị xong, lần này hắn ta sẽ vượt qua Kỳ Xán □□ □□!

Hạng Vãn Uyển không thể ngồi yên nhìn con trai mình bị chế nhạo. Bà ta đưa mắt nhìn Thời Thính, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, “Ai da, đây là người mà A Xán đính hôn sao, gặp người khác mà cũng không chào một tiếng à?”

Thời Thính liếc bà ta.

Hai người này, bia đỡ đạn trong số bia đỡ đạn, thậm chí còn là bia đỡ đạn nhiệt huyết hơn cô.

Cô bắt chước Kỳ đại thiếu không thèm để ý, Hạng Vãn Uyển và Kỳ Thụy trên mặt có chút không nhịn được, tiến lên một bước, “Đang hỏi cô đó? Điếc hả?”

Kỳ Xán mở miệng: “Bọn bà là cái thá gì mà muốn cô ấy trả lời?”

Vừa mới nói xong, cả tầng lầu đều yên lặng.

Trợ lý và vệ sĩ sau lưng lần nữa liếc nhau.

Cái này, chẳng lẽ không phải yêu?

Kỳ Xán mang theo Thời Thính lướt qua bọn họ trực tiếp rời khỏi.

Thời Thính hôm nay lần thứ hai được hắn chặn đao, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

–[Sao hôm nay hắn đột nhiên trông giống đàn ông thế này?]

Kỳ Xán huyệt thái dương nhảy lên.

Cái gì gọi là hắn hôm nay giống đàn ông?

–[Ôi không đúng không đúng, để mình suy nghĩ lại.]

–[Vừa nãy ở cửa có người đòi mình nói chuyện, hắn ngăn cản, bây giờ có người muốn hỏi mình, hắn cũng ngăn cản, ồ hiểu rồi.]

–[Hắn không muốn để người khác biết mình không thể nói, như vậy người có ý đồ có thể đoán được hắn cần yên tĩnh, sẽ phát hiện thần kinh hắn suy nhược! Phát hiện tinh thần hắn có vấn đề! Thì ra là thế, thập phần hợp lý.]

Kỳ Xán: “...”

Vừa nãy hắn không nghĩ như thế, nhưng giờ hắn nghĩ thế rồi.

Chủ tịch đưa người một đường đi đến phòng nghỉ bên cạnh văn phòng của hắn, sắc mặt lạnh lùng dặn dò thư ký bên cạnh.

"Cho cô ấy xem phim hoạt hình và bảo cô ấy im lặng."

“Nếu không xem thì để cô ấy ngủ đi.”

Thư ký gật đầu, "Vâng."

Nói xong, Kỳ Xán sâu xa phức tạp liếc nhìn Thời Thính một cái.

Không biết là xoa dịu cô, hay là xoa dịu đầu óc của hắn.

Sau đó hắn quay người, được vây quanh bởi các trợ lý và vệ sĩ, bước đến phòng hội nghị trên tầng cao.

… Người đàn ông này thực sự khác thường.

Có lẽ bệnh thần kinh đều hỉ nộ vô thường như vậy?

Thời Thính xem phim hoạt hình một lúc rồi ngáp dài.

Cái này không được đâu.

100.000 không có chút điều chỉnh rõ ràng nào, cô phải nhanh chóng đột phá giai đoạn mới.

Khoảng cách giữa 1 vạn và 10 vạn không tính là xa, nhưng 10 vạn đến 100 vạn thì như lạch trời!

Cái tuổi này của cô sao có thể ngủ được!

Thời Thính suy tư một chút, quyết định đọc một ít thứ kí©h thí©ɧ ở trong lòng.

Trùng hợp là cũng đang trong thương chiến đại kết cục.

Anh trai CEO sẽ phải đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, chịu đựng áp lực, vượt qua mọi khó khăn, hoàn thành những dự án lớn và thực sự trở thành người khuấy đảo mạch máu kinh tế toàn cầu.

–[Con ngươi khát máu của vị CEO nhìn toàn bộ phòng hội nghị, đây là vương quốc của hắn, đế chế một tay hắn gầy dựng!]

Quá ngầu!

Hôm nay cô sẽ đọc hết luôn!



Tại phòng họp trên tầng cao nhất của tập đoàn, bầu không khí đông cứng.

Vị CEO trẻ ngồi vào chiếc ghế chính đã bị bỏ trống quanh năm.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, quét mắt nhìn toàn bộ hội nghị.

Tất cả những nhân vật cốt lõi của đế chế thương nghiệp khổng lồ này đều đang ngồi quanh chiếc bàn tròn lớn, Hạng Vãn Uyển và Kỳ Thụy cũng có mặt.

Kỳ lão gia đã từ chức, cha của Kỳ đại thiếu lại không dám dự họp, dù sao mỗi khi lộ diện đều bị Kỳ Xán chèn ép không ngóc đầu lên được, cho nên lần này Hạng Vãn Uyển có ầm ĩ thế nào hắn cũng không tới.

Vậy chỉ có thể dựa vào nỗ lực của hai mẹ con bọn họ!

Mặc dù hai người chỉ có thể ngồi trong góc khuất, nhưng cũng nắm được trong tay không ít… tin tức có lợi. Chỉ cần có thể tạo thêm cản trở với dự án của Kỳ Xán thì bọn họ thắng.

Thế là khi dự án đã đi được nửa chặng đường cuối cùng, phần lớn đều ủng hộ quyết sách của Kỳ đại thiếu, Kỳ Thụy chợt đứng lên.

"Chờ chút."

Dù sao cũng là con trai ruột của lão Kỳ tổng, Kỳ Thụy cũng có một ít cổ phần trong tay, hắn có tư cách lên tiếng.

Kỳ Xán mặt không biểu tình ngồi trên chủ vị.

Lỗ tai của hắn tràn ngập âm thanh.

Có một giọng nói khác vang lên trong đầu hắn.

Kỳ lạ là, nó trùng khớp với khung cảnh trước mắt, như thể đã tách ra khỏi tâm trí hắn.

"Tôi có ý kiến

khác." Kỳ Thụy nói.

–[“Ha,” Chủ tịch cười lạnh một tiếng, “Tôi biết sẽ có người bất mãn.”]

“Tôi tin rằng một người chuyên quyền không thể dẫn dắt công ty đi tới tương lai. Không thể phủ nhận rằng anh cả của tôi trong những năm qua đã lập được rất nhiều thành tựu, nhưng có thể mọi người chưa biết..."

–[Có thủ đoạn gì thì mau lôi ra đi.]

“Thực ra những năm này anh ấy có vấn đề thần kinh! Người như vậy thật sự có thể đưa ra phán đoán chính xác và dẫn dắt Kỳ thị đi tới tương lai sao?”

–[Đúng! Tôi điên rồi!]

–[Hắn khàn giọng nói: “Nhưng trong lòng tôi, lợi ích của tập đoàn và gia tộc vĩnh viễn được tôi thề sống chết bảo vệ! Đây chính là bản chất dòng máu sói!”]

"Vì vậy, tôi đề nghị ban giám đốc phải xem xét cẩn thận các dự án mà Chủ tịch Kỳ đang xúc tiến, đồng thời cân nhắc đến trạng thái tinh thần của anh ấy!"

–[Ha, nếu thật sự nghe theo ý kiến của mấy tên nhược trí này thì tập đoàn đã nát từ lâu rồi.]

–[Chỉ có tôi, người duy nhất có thể dẫn dắt tương lai. Tôi sẽ đưa tình yêu của tôi, tất cả, gia tộc, vinh dự, đi đến đỉnh cao thế giới.]

Kỳ Thụy dương dương đắc ý nói xong liền đợi phản ứng của Kỳ Xán.

Người anh trai tư chất tài năng này của hắn, mấy năm nay giấu giấu diếm diếm, chắc không thể ngờ rằng bọn họ đã phát hiện bệnh thần kinh của hắn nhỉ?

Chủ vị, Kỳ Xán vẫn như cũ bình tĩnh ngồi đó.

Nếu là một ngày trước, hắn chắc chắn sẽ không thừa nhận mình có bệnh.

Nhưng giờ phút này, âm thanh trong đầu, mỗi một câu đều là đáp lại tình huống mà hắn đang gặp phải.

Hôm nay, hắn và Thời Thính bất kể cách nhau bao xa, giọng nói này vẫn theo hắn, như thể nó thực sự phát ra trong đầu hắn vậy…

Tất cả mọi thứ, kết hợp lại.

“...”

Kỳ Xán cuối cùng trầm mặc.

Hắn rơi vào trầm tư, thời gian yên lặng kéo dài.

Những thứ này thật sự do hắn nghĩ?

Kỳ đại thiếu không nói lời nào, toàn bộ phòng hội nghị cấp cao cũng rơi vào trạng thái áp lực cao độ.

Có vài người, hắn chỉ cần im lặng, khí chất của hắn, thành tích trong quá khứ, lợi ích và địa vị hắn mang đến cũng có thể như một ngọn núi ép tới khiến cho người khác thở không nổi.

Ví dụ như – Kỳ Thụy mới rồi còn dương dương đắc ý xì hơi như bong bóng.

Thậm chí trong không khí trầm mặc này, hắn bắt đầu hoài nghi có phải vừa rồi mình đã nói sai gì không?

Lẽ nào hắn đã nhìn thấu mình rồi sao?

Lẽ nào trong mắt hắn mình lại trở thành thứ không đáng quan tâm?

Kỳ Thụy rùng mình, hắn muốn kìm lại nhưng tay chân hắn không chịu nghe lời!

Rất lâu sau đó.

Kỳ Xán cuối cùng động.

Hắn cười khẽ một tiếng, "Ha."

Dưới áp lực nặng nề đó, chỉ một tiếng nhẹ nhàng, cũng đủ phá vỡ toàn bộ phòng ngự của Kỳ Thụy!

–Hắn xem thường mình, hắn xem thường mình!

Hắn căn bản không để mình ở trong lòng!

Kỳ Thụy chịu không nổi cảm giác bị tất cả mọi người nhìn như kẻ ngốc, hắn tông cửa chạy ra ngoài.

“Thụy Thụy!” Hạng Vãn Uyển không cam lòng liếc nhìn Kỳ Xán một cái, vội vàng đuổi theo.

Các cổ đông còn lại hai mặt nhìn nhau, tự nhiên sẽ không có ai phủ nhận quyết sách của Kỳ đại thiếu, dù sao số liệu lợi nhuận phân tích cực kỳ khổng lồ, mà tầm nhìn và chiến tích trên thương trường của Kỳ đại thiếu rõ như ban ngày.

Bỏ phiếu biểu quyết.

Hạng mục hoàn thành.

Kỳ Xán nhẹ nhàng ngả người ra sau, tựa vào ghế dựa trước cửa sổ sát đất rộng lớn trên tầng 28.

…Mẹ nó.

Trách oan cô.

Cái này thật sự là ảo thính của hắn.



Bên kia.

Phòng nghỉ.

Thời Thính đóng quyển ebook đã đọc xong.

Đây quả là một tác phẩm văn học bá đạo tổng tài nhẹ nhàng lâm ly bi đát!