Chương 9: Tiếng lòng của hắn

Các vấn đề chung đã được Hội đồng quản trị thảo luận, dự án tiến triển cực kỳ thuận lợi, mấy người tham dự thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ trừ ghế chủ tọa phía trên.

Sắc mặt của Kỳ đại thiếu luôn luôn phức tạp.

Các lãnh đạo cấp cao không khỏi suy đoán, Kỳ thiếu chắc chắn không vui vì vừa rồi bị em kế của mình đâm sau lưng.

Tiểu thiếu gia Kỳ Thụy vạch trần Kỳ đại thiếu có vấn đề thần kinh, nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi mà xem, rõ ràng khả năng chịu đựng của Kỳ Thụy còn kém hơn.

Hắn không có bằng chứng mà dám bôi đen Kỳ đại thiếu trong một trường hợp quan trọng như vậy, cuối cùng còn không chịu nổi hậu quả mà chạy ra ngoài, tin đồn thất thiệt tự động sụp đổ, Kỳ đại thiếu không trừng trị hắn là tốt lắm rồi.

Bọn họ đều biết mặc dù năm đó Kỳ Xán gặp phải tai nạn và phải tĩnh dưỡng trong một thời gian dài, nhưng sau khi trở lại, Kỳ Xán từng bước một đánh bại lão Kỳ tổng, lại từng bước mạnh mẽ trưởng thành khiến cho Kỳ lão gia yên tâm buông quyền dưỡng lão, bước nào mà không cần phải có thủ đoạn, tâm tính và trí tuệ hơn người?

Mấy lão Ủy viên quản trị đi về phía Kỳ Xán, bày tỏ: “Đừng để tâm đến thằng nhóc như hắn ta, khả năng của cậu là điều chúng ta rõ như ban ngày."

“Đúng vậy, Kỳ tổng sao có thể bị bệnh thần kinh?”

Mấy Uỷ viên quản trị cười ha ha.

Kỳ Xán: "."

Khuôn mặt anh tuấn càng thêm phức tạp.

Hắn nhéo mày, nhàn nhạt xã giao vài câu, mọi người thức thời rời khỏi phòng hội nghị.

Trợ lý Thẩm đứng thẳng bên cạnh, nhất thời cũng không đoán được sắc mặt của chủ tịch, hắn đi theo đại thiếu nhiều năm, nhìn thấy phần nhiều là đại thiếu sát phạt quả quyết, tự tin mạnh mẽ mọi mặt, chưa bao giờ thấy hắn lộ ra vẻ mặt phức tạp lâu như vậy.

Trợ lý Thẩm suy đoán thánh ý, Kỳ đại thiếu chắc là lo lắng vấn đề an toàn khi lộ diện ở tập đoàn?

Thế là hắn thấp giọng nói, “Phóng viên bên ngoài tập đoàn có vài người khả nghi đeo khẩu trang, các vệ sĩ đã chia nhóm đi theo dõi, ngài yên tâm, lần này tuyệt đối không để cho bọn hắn có cơ hội trà trộn nữa!”

Kỳ Xán nhắm mắt, “... Ừm.”

Kỳ đại thiếu tâm tình phức tạp đến cực điểm.

Thế nên, hắn không trúng độc, cũng không nuốt phải chất độc, mà ảo thính đến trình độ này.

–[Nhẹ nhàng vui vẻ lâm li, thật là khiến người ta muốn ngừng mà không thể!]

Thời khắc này bên kia.

Thời Thính hoàn toàn không biết gì cả kết thúc đọc thầm quyển sách ở trong lòng, nằm dài trên ghế sofa.

Từng lời thoại của CEO sói đều rất chân thực!

Sau khi đọc trong lòng đoạn kết một cách say sưa, cô đã tăng gần 1 vạn bởi những cảm xúc dồi dào.

–[Quả nhiên bá tổng là phải thể hiện trên thương trường! Thương trường, chiếc quần sịp tốt nhất của người đàn ông!]

Kỳ Xán lặng im, “...”

Chấp nhận đầu óc của mình thành cái dạng này, cần rất nhiều sự can đảm.

Chẳng lẽ thật sự…

Bên kia Thời Thính đang nằm nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhìn thấy hai bóng người lần lượt chạy ra ngoài, là Hạng Vãn Uyển đuổi theo Kỳ Thụy, Kỳ Thụy còn bụm mặt.

–[Đây không phải là Kỳ Thụy sao? Sao hắn lại chạy ra ngoài? A, còn khóc nữa?]

–[Khó trách khi phát biểu trước hội đồng quản trị hắn lại run rẩy, tố chất tâm lý thật kém, cha hắn – ừm cũng là cha Kỳ Xán, bởi vì con trai cả quá cường thế, dung không được hai mẹ con bọn họ, nên cực kỳ cưng chiều đứa con trai nhỏ, nhìn cái dạng này xem, khóc thật đấy à?]

Kỳ Xán trong lòng căng thẳng, không sai.

Thêm một bằng chứng đây là ảo thính trong đầu hắn.

Nếu là Thời Thính sẽ không biết những chi tiết này của gia đình bọn họ.

Mà một khi chấp nhận cái thiết lập này, tất cả đều trở nên hợp lý, con người sẽ tìm ra logic của riêng mình để giải thích tất cả.

Kỳ Xán chống tay lên bàn, che đi đôi môi mỏng lạnh lùng của hắn.

Bệnh lâu thành bác sĩ, cho dù không cần đi khám ở khoa tâm thần, Kỳ Xán vẫn rất hiểu rõ các loại bệnh thần kinh khác nhau. Nếu bạn ảo giác một giọng nói đang nói chuyện với bạn, hoặc thậm chí xúc phạm bạn, và từ mẫn cảm đa nghi chuyển thành sự thật hoang đường, vậy có thể là dấu hiệu của tâm thần phân liệt.

Nhưng bệnh này thường biểu hiện các tổn thương hữu cơ, hoặc dây thần kinh não có vấn đề, cái này hắn không bị. Nếu có, Bạch Lễ Diên đã sớm bị đuổi việc từ lâu rồi.

Theo lẽ thường, tâm thần phân liệt chủ yếu xuất phát từ di truyền, và ảnh hưởng từ giáo dục, tình yêu và hôn nhân khi lớn lên.

Về mặt di truyền, ông nội hắn không có khả năng mắc bệnh tâm thần, số ít còn lại chỉ có khả năng mắc bệnh nhược trí.

Sau này lớn lên, hắn theo học tại một trường quốc tế danh tiếng QS3, tiếp nhận giáo dục cao đẳng tốt đẹp.

Vậy thì nhân tố kí©h thí©ɧ duy nhất… Cũng chỉ có kết hôn.

Vì đối tượng kết hôn bước vào cuộc sống của hắn, cho nên thế giới yên tĩnh được hắn gìn giữ lâu dài cảm thấy áp lực. Tiếp đến dẫn tới chứng vọng tưởng bị hại, ảo tưởng về cuộc trò chuyện giữa cô và bản thân, thậm chí nhục mạ chính mình. Thực chất, đây đều là âm thanh nội tâm của hắn.

Nếu không thì không có cách nào giải thích tại sao giọng nói của Thời Thính luôn đáp lại tình huống hắn đang gặp phải. Cũng không có cách giải thích, vì sao hắn và âm thanh này như hình với bóng.

Đây không phải là một câu trả lời tốt, nhưng lại là lời giải thích hợp lý nhất trong thời điểm hiện tại.

Kỳ Xán ngẩng đầu, ánh mắt có chút u ám.

Tốt nhất. Đây là tất cả những gì hắn đoán chứ không phải trò đùa của cô.

Bằng không... Không ai có thể chịu đựng nổi lửa giận của hắn.

Kỳ Xán ngẩng đầu, nhìn về phía Trợ lý Thẩm chờ ở bên cạnh, đột nhiên hỏi.

“Nếu không thể dễ dàng thừa nhận chuyện gì đó… là do chính bản thân mình, cuối cùng phát hiện ra là do người khác, cậu sẽ làm gì?”

Trợ lý Thẩm: Chuyện gì? Nguyên nhân gì?

Hắn ta không theo kịp suy nghĩ nhảy vọt của chủ tịch, nhưng một trợ lý có trình độ sẽ không bao giờ nghĩ rằng đó là lỗi của chủ tịch. Trợ lý Thẩm suy tư một chút mới cẩn thận nói: “Tôi sẽ xử lý giống như ngài!”

Kỳ Xán: "Ha."

Hắn?

Hắn sẽ khiến người đùa giỡn hắn phải hối hận.

Trợ lý Thẩm phát giác sắc mặt của chủ tịch không đúng, hợp thời đưa đến một tờ quảng cáo tinh xảo, dự định báo cáo một ít sự vụ nhẹ nhàng cho đại thiếu.

“Chủ tịch ngài nhìn xem, đây là lễ hội nghệ thuật cấp cao địa phương do tập đoàn chúng ta tài trợ."

Suy nghĩ của Kỳ Xán quay trở lại.

Tập đoàn Kỳ thị là một gã khổng lồ có lòng tốt, những năm gần đây dưới sự lãnh đạo của Kỳ đại thiếu, không chỉ giá trị thị trường không ngừng tăng lên mà còn tài trợ cho hàng loạt cuộc đấu giá từ thiện và các hoạt động nghệ thuật.

“Lễ hội nghệ thuật lần này được chia làm 2 phần: hội họa và ca hát, ngài có muốn bớt chút thời gian dự họp để làm khách quý trao huy chương vàng không? Xu hướng của sự kiện này cũng rất phù hợp với những gì chúng ta mong đợi vào việc khai thác khu dân cư ở thành phố B, nghệ thuật cấp cao có thể giúp tuyên truyền tốt hơn.”

Kỳ Xán liếc nhìn tấm áp phích, không quá để ý. "Ừm."

Hắn chợt nghĩ đến gì, hỏi, “Chủ đề đăng ký sự kiện là gì?"

Trợ lý Thẩm mỉm cười.

"Chủ đề có tên là ."



“Nói chuyện với thế giới, thật là một chủ đề tuyệt vời!”

Tin nhắn thoại của Bạch Bảo Nguyên đang phát trên điện thoại di động của Thời Thính:

“Đáng tiếc tiết mục này bị bitch Thời Tinh Tinh quảng cáo khắp nơi, cô ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng một bài hát đầy nhiệt huyết, nhưng mà sao có thể đỡ được khi tớ cũng đã báo danh một bài rap, Nguyên Bảo aka Bạch Chiến Lang sẽ đá ca khúc của cô ta té khỏi đường đua!!”

Thời Thính cầm điện thoại vui vẻ nghe.

Thời Tinh Tinh cũng gửi tin nhắn cho cô, tận lực thể hiện rằng cô ta không để ý đến chuyện Kỳ đại thiếu giúp cô giải vây trước mặt mọi người ở tập đoàn, thậm chí còn gửi vài tin nhắn WeChat về việc đó.

[Nghe nói chị đó, hôm nay chị cũng theo anh Kỳ đến Tập đoàn à?]

[Cười chết, thực ra em cũng không quá để ý đâu]

[Lễ hội nghệ thuật ấy chị biết không? Ai nha gần đây em bận rộn vì chuyện này lắm]

[Chị, có thể chị chưa từng tham gia sự kiện kiểu này, nhưng địa điểm tổ chức lần này ở ngay cạnh nhà chúng ta~ Cả nhà cũng rất mong chị có thể qua bên này chơi~]

Thời Thính trong lòng chậc chậc hai tiếng.

Trong cốt truyện gốc, Thời Thính không đủ can đảm để gửi bức vẽ của mình nhưng Thời Tinh Tinh đã bí mật đăng ký cho cô tham gia cuộc thi ca hát.

Ngày đó cô vội vàng không kịp chuẩn bị bị đẩy ra, dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người giơ microphone, chỉ có thể phát ra âm thanh "Ê a" lúng túng, bị tất cả mọi người phán quyết cô không trọn vẹn.

Loại xấu hổ khốn cùng, khát khao bản thân có thể phát ra âm thanh từ trong trái tim, giống như khi cô bị Kỳ Xán thần kinh trả thù chết ở trên giường, đều rất tuyệt vọng, cũng rất chân thật. Thời Thính cũng không nghi ngờ nếu cô không có cơ hội khôi phục giọng nói, cô vẫn sẽ có dáng vẻ bất an nóng nảy như vậy.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác rùi!

Tất cả những bức tranh sau này được Kỳ gia thu mua, cô muốn chúng được đóng khung chỉnh tề, khiến mọi cái tên của chúng đều được phát ra tiếng.

Cho dù giọng nói của cô vẫn chưa khôi phục, nhưng mỗi một nét vẽ đều là âm thanh của cô.

Bạch Bảo Nguyên: “Dù sao cũng chỉ là đi nghe một lát, cậu cứ tự tin đến chơi.”

Thời Thính đánh chữ: [OK]

Cô tất nhiên muốn đi, còn muốn tích cực sản xuất hoạt động tâm lý phong phú.

Dù sao mục tiêu của cô là 100 vạn, 1.000.000 đấy!

Sau khi trò chuyện về lễ hội nghệ thuật, cả hai bắt đầu kích động thảo luận về đại kết cục của .

Kỳ Xán vừa vặn đi vào phòng nghỉ.

Màn hình điện thoại của Thời Thính vẫn là giao diện khung truyện cô vừa đọc say sưa, cô đang đắm chìm trong niềm vui giới thiệu truyện hay với người khác, mảy may không để ý tới tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần.

Kỳ Xán nhíu mày, đột nhiên cảm nhận được một loại trực giác nhạy bén, mơ hồ.

Hắn bước thẳng về phía cô.

Giao diện điện thoại của cô hiện rất nhiều chữ.

Từng đoạn từng đoạn, giống như đối thoại?

Đối thoại gì?

Đến khi hắn đi đến sau lưng Thời Thính, cô vừa vặn bấm vào một tuyệt phẩm siêu đề cử khác.

Kỳ Xán cúi đầu nhìn:

“?”

Kỳ đại thiếu có nội hàm quay người, chậm rãi đi tới một bên ngồi xuống.

Thời Thính lúc này mới chú ý tới hắn, ngay lập tức vẻ mặt kinh ngạc uyển chuyển anh vất vả rồi nhưng tôi cái gì cũng không biết, ra vẻ dịu dàng quan tâm.

Hai người ngồi đối diện, mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí tĩnh mịch.

Trợ lý Thẩm thậm chí còn ngấm ngầm giúp bọn họ chỉnh đèn sang màu vàng ấm mập mờ.

Thời Thính cẩn thận quan sát hắn.

Cứ cảm thấy Kỳ Xán hình như không đúng chỗ nào??

Không nói được là chỗ nào sai sai, nhưng hình như hắn nhảy qua khâu chuẩn bị bệnh tâm thần, trực tiếp tiến vào một cảnh giới huyền diệu nào đó??

Sau một hồi, Kỳ Xán lại cười.

Hắn là một doanh nhân thành đạt. Các thương nhân rành nhất là phân tích lợi và hại, mưu cầu lợi ích.

Việc đến nước này, hắn đều đã tiếp nhận tâm lý xuất hiện vấn đề, như vậy không bằng... Để hắn lợi dụng.

Thực ra chuyện này cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

Trong đầu luôn luôn có một giọng nói đáp lại, nhắc nhở, điều này nói rõ não của hắn vẫn còn một vùng lớn chưa được khai phá, thế nên hợp thành âm thanh này.

Tư duy, logic, kinh nghiệm, tầm nhìn của hắn vẫn chưa suy giảm, cho nên cuối cùng, chẳng qua là nhiều thêm một giọng nói ảo tưởng ra mà thôi. Có vấn đề, kịp thời giải quyết là được.

Mấy người bệnh tâm thần phân liệt khác đều không biết mình có bệnh, còn có khuynh hướng phủ nhận, khẳng định rằng họ bình thường.

Mà Kỳ Xán có một chuỗi logic hoàn chỉnh, xu hướng tự lực tích cực và tâm lý trị liệu tốt.

–Ở điểm này, Kỳ đại thiếu đã chạy thắng 99% bệnh nhân tâm thần!

Kỳ Xán lại ngồi thẳng dậy, đặt một tay lên bàn, tây trang định chế dáng vẻ trầm ổn cao quý.

Tất cả ảo thính đều phản ánh tâm trí hắn?

Vậy không thể tiêu diệt những ý nghĩ này, hoặc người tạo ra nó sao?

Chủ tịch cuối cùng cũng chậm rãi tựa lưng vào ghế, tư thế thả lỏng, trong mắt trở lại vẻ lạnh lùng như biển sâu.

Kẻ điên và thiên tài, thường có chung một ý niệm,

Hắn cần phải thẳng thắn đối mặt với trí tưởng tượng của mình.

Hắn muốn thực sự hiểu rõ nội tâm của bản thân–

–[Một phút đổi 8 tư thế.]

–[Hắn táo bón à?]

Kỳ Xán nghiến răng nắm chặt nắm đấm.

Làm sao hắn có thể nghĩ về bản thân như vậy???