Chương 4: Gả Gà Thì Theo Gà, Gả Chó Theo Chó

Giang Hải Dương yên lặng đi theo sau lưng cô, tựa như một con cún lớn ngoan ngoãn đi theo chủ.

Những việc làm xấu xa của anh trước đây đã khiến Sở Noãn tổn thương.

Có lẽ thời gian mới có thể phai nhòa đi.

Bất quá không cần lo lắng.

Anh đã trọng sinh, vợ con vẫn còn đây.

Vẫn còn thời gian cả một đời để anh chứng minh, để bù đắp...

Nhân viên tàu lửa sử lý vết thương đơn giản cho Sở Noãn.

Hai người cùng nói cám ơn, rồi ôm con gái đã được dỗ ngủ đi trở về.

Khuôn mặt Tiểu Quỳ mũm mĩm trắng nõn, gối lên vai mẹ mà an ổn ngủ.

Dưới mắt là hàng lông mi dài, giống như chiếc quạt nhỏ.

Miệng phấn nộm khẽ mở, nước bọt óng ánh chảy xuống cằm.

Càng nhìn càng giống tiểu thiên sứ, Giang Hải Dương trong lòng mềm nhũn một phen.

"Em, để anh ôm Tiểu Quỳ cho."

"À..."

Giang Hải Dương không có chú ý tới vợ muốn nói lại thôi, anh hiện giờ chỉ muốn ôm con gái vào lòng.

Hai tay của anh tiếp nhận con gái, ôm hướng vào trong ngực.

Tiểu Quỳ mi mắt run rẩy, rồi mở to mắt trừng Giang Hải Dương.

Một giây, hai giây...

Liền thấy cô bé hít hít cái mũi một cái, dùng đôi tay nhỏ che miệng và mũi của mình.

"Ui ui, cha thúi!"

Đầu nghiêng sang một bên, tay nhỏ đẩy ngực anh.

Giang Hải Dương hoá đá tại chỗ...

"Phốc! Haha....."

Sở Noãn nhìn thấy anh ngu ngơ liền cười ra tiếng, từ trong tay anh tiếp nhận con gái vui vẻ đi về phía trước.

"Anh sửa soạn lại mình trước đi."

Bị vợ nhắc nhở, Giang Hải Dương lúc này mới nhớ tới mình bây giờ là chật vật đến cỡ nào.

Say như chết ở nhà vệ sinh mấy tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh lại còn ra nhiều mồ hôi cộng thêm khi nãy nôn mửa.

Mùi trên người tựa như từ trong bãi rác đi ra, chính anh giờ ngửi cũng nhịn không được.

"Thối quá, mùi gì vậy..."

Xung quanh giọng nói ghét bỏ truyền vào trong tai, Giang Hải Dương lúng túng cười một tiếng.

Nghĩ đến chính mình vừa rồi còn ôm vợ lâu như vậy, lại không có bị cô ghét bỏ.

Trong lòng một trận ngọt ngào...

...

Đoàn tàu gần đến trạm.

Giang Hải Dương đem áo trong hành lý của mình xé thành hai mảnh.

Đem con gái nhỏ ôm vào ngực.

Dùng vải từ phía trước xuyên qua nách con, hướng phía sau giao lại cột vào bên hông mình.

Cột thật chặt, bàn tay đưa ra điều chỉnh cái mông nhỏ của con.

Nhìn thấy con gái trong ngực chớp chớp đôi mắt, tò mò nhìn anh.

"Tiểu Quỳ ngoan ngoãn đừng lộn xộn, để cha ôm con."

"Dạ!"

Tiểu Quỳ hiện giờ đối với Giang Hải Dương rất ỷ lại, vô cùng dính anh.

Tay nhỏ câu ở cổ, chân ngắn ngủn cũng áp sát vào trước bụng của anh.

Lần nữa xác định mọi thứ đã ổn định, Giang Hải Dương mới đứng dậy.

Một tay khác nhấc hành lý lên.

"Anh đưa Tiểu Quỳ cho em đi, để em ôm con."

"Tiểu Quỳ muốn mẹ hay là cha?" Giang Hải Dương nhỏ giọng, đối với con gái trước ngực thương lượng.

"Cha ôm ôm, mẹ mệt..."

"Ha ha, muốn cha, không muốn mẹ rồi." Giang Hải Dương hướng phía cô cười giỡn, ý là con gái tự lựa chọn không phải anh.

Sở Noãn liếc nhìn anh một cái, vươn tay muốn đoạt lấy hành lý trong tay anh.

Giang Hải Dương né tránh, hai tay dễ dàng cầm theo hành lý vòng qua cô.

"Mẹ mệt, cha ôm con... sao, sao mẹ buồn?"

"Bởi vì mẹ yêu Tiểu Quỳ, muốn giành ôm bé heo này của cha."

"A! Không, không phải, con không phải bé heo..."

Sở Noãn nghe cuộc đối thoại phía trước của hai cha con, hốc mắt đỏ lên, hít một hơi thật sâu.

Lau khóe mắt, nhanh chóng đuổi theo.

...

Xuống xe lửa, ba người lại lên xe buýt đến thị trấn.

Con gái nhỏ trong tay đã ngủ gật, cái đầu nhỏ áp vào ngực Giang Hải Dương.

"Noãn Noãn, ủy khuất em rồi." Giang Hải Dương trong mắt đầy thâm tình, bất ngờ lên tiếng.

Sở Noãn một mặt vẫn giữ điềm tĩnh, "Gả gà theo gà, gả chó thì theo chó thôi..."

Tim Giang Hải Dương thắt lại, cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại.

"Anh..."

"Hải Dương? Là nhóc họ Giang phải không?"

Bất chợt một tiếng nói lớn vang lên.

"Anh Ngưu."

Một người đàn ông chạc tuổi, cưỡi xe bò đến trước mặt bọn họ.

"Thật là Hải Dương a, đây là vợ cậu sao? Lâu quá không gặp, đây là..."

"Anh Ngưu, đây là vợ em Sở Noãn, trong ngực chính là con gái được hai tuổi tên Giang Tiểu Quỳ." Giang Hải Dương hỏi, "Anh Ngưu vẫn khỏe chứ?"

"Khỏe như trâu." Người đàn ông cười, vui vẻ nói.

Nhìn đứa bé trong ngực Giang Hải Dương vẫn đang ngủ say, anh ấy hạ giọng nói: "Cậu mấy năm nay không trở về, anh xém chút nữa đã nhận không ra, bây giờ cả nhà là trở về quê sống sao?"

Thấy anh ấy nhiệt tình, Giang Hải Dương có chút xấu hổ.

Cảm thấy mình quả thật là người không ra gì.

Cha mẹ mất sớm, trong làng các trưởng bối đều là nhìn anh lớn lên.

Dù trong nhà có bao nhiêu cơm cũng đều chia cho anh một ít.

Phải biết thời điểm đó, từng nhà đều con cái rất nhiều, không phải ai cũng được ăn no.

Nhưng quả thực là mỗi người góp một miếng, nuôi anh lớn lên.

Trong làng duy nhất cũng chỉ có anh là đỗ đại học.

Thế nhưng sau khi tốt nghiệp anh cũng không trở về thăm...

"Dạ phải, chúng em là trở về quê ở luôn." Sở Noãn thấy Giang Hải Dương một lúc cũng chưa trả lời, liền nói thay anh.

"Tốt, tốt... Hải Dương, mặc kệ bên ngoài thế nào, mọi người trong làng vẫn luôn là người nhà của cậu."

Giang Hải Dương ngậm ngùi, hít sâu một hơi, "Vâng, em đã về nhà rồi đây."

"Ừ, đúng rồi, sẵn anh có xe bò, để anh đưa cả nhà về."

"Vậy tốt quá, cảm ơn anh."

Giang Hải Dương đem hành lý dời lên, đỡ lấy vợ cùng ngồi lên xe bò.

Anh Ngưu giơ roi.

"Gia đình họ Giang, đi, về nhà thôi~ "

Xa xa những dãy núi, thỉnh thoảng có vài cánh chim ưng bay lượn trên bầu trời.

Không biết chúng rời tổ để kiếm ăn, hay là quay trở về.

...

Suốt đoạn đường anh Ngưu tiếp tục trò chuyện rôm rả, bản chất người thôn quê đều chất phác nhiệt tình.

Bánh xe vận hành kêu ùng ục, cùng hòa vào tiếng của anh ấy.

Giang Hải Dương một tay ôm con gái trong ngực, tay còn lại nắm chặt lấy tay vợ.

Đến làng Bắc An.

Trên đường gặp qua những cụ cùng các thím lớn tuổi, tất cả đều nhiệt tình cùng bọn họ chào hỏi.

Mọi người đều đang nói về việc Giang Hải Dương trở về.

Chờ bọn họ thu thập ổn thỏa, hôm nào sẽ tới cửa náo nhiệt một phen.

Sau khi cùng anh Ngưu nói lời cám ơn, Giang Hải Dương mang theo vợ con hướng về phía nhà mình đi tới.

Xa cách nhiều năm, Giang Hải Dương lần này mới chính thức trở về nhà của mình.

Khoảng sân bên trong cổng được chia làm ba khu.

Một bên là vườn tược, nhưng hiện giờ đã bỏ hoang.

Một bên khác là để lấy nước, kế bên là nhà bếp.

Đối diện trực tiếp với cửa là nhà chính, bên trong là cửa phòng.

Bởi vì nhà trước đó chỉ có một mình anh, nên không có bao nhiêu đồ đạc.

Căn nhà đã lâu không có người ở, bên trong phủ đầy bụi cùng mạng nhện.

Cửa vừa mở ra, một cỗ mùi ẩm mốc liền xông thẳng vào mũi.